Chi Nông Tâm

Chương 34: Chương 34: Phụ thân đính hôn




Thạch Hữu Lương cũng có sự cân nhắc của mình, mặc kệ mấy tẩu tẩu thế nào, ca ca ra sao, hắn chỉ hy vọng mấy đứa nhỏ có thể nhìn xa một chút, cả ngày chỉ vùi người trong thôn làm chút việc rồi nhàn thoại, dù sao thì sau này Tử Lan và Thạch Lâm vẫn cần sự giúp đỡ của huynh đệ trong nhà.

“Cách hai ngày chúng ta lại lên trấn trên mua bán đồ một lần, thời gian còn lại, mấy đứa tới nhà ta, ta dạy các ngươi tính số, là nam tử hán, ánh mắt phải biết nhìn xa, đừng giống những người kia rảnh rỗi không làm gì cả, sau này còn phải nuôi cả gia đình.”

Đại Sơn vội vàng đi theo, nhưng đứa nhỏ khác cũng ở phía sau. Thạch Hữu Lương ngồi trên xe, liền nói cho mấy đứa nhỏ nghe.

Trời vừa sáng huynh đệ Đại Sơn đã ở nhà Thạch Hữu Lương, một ngày ở nhà tiểu thúc trải qua thoải mái hơn ở nhà nhiều, dù sao, nếu học được bản lĩnh của tiểu thúc, đóan chừng dù quá kém cỏi cũng sẽ mua được ít mẫu đất, không cần phải đi thuê đất, khổ cực cả một năm, mà cơm cũng không đủ no.

“Gia gia, gia gia đặt tên cho các huynh đệ chúng ta: Hữu Đức, Hữu Nghĩa, Hữu Tài, Hữu Lương, là có ngụ ý, thúc thúc ở ngòai xông xáo nhiều năm, nói thật cho các con, con chỉ cần làm người ngay thẳng, như vậy tự nhiên sẽ có cái tốt. Bán đậu, chẳng qua chỉ là bước khởi đầu thôi, sau này các con có thể đi xa bao nhiêu, thúc thúc cũng không rõ, nhưng, chỉ muốn các con không đánh mất bản thân, lương tâm, như vậy những ngày sau này sẽ trôi qua tốt hơn, nhớ chưa?” Thạch Hữu Lương cũng nhân cơ hội này mà giáo dục mấy huynh đệ.

“Dạ nhớ.” Mấy huynh đệ tự nhiên hưng phấn nói.

Thạch Hữu Lương nhét tay vào trong áo, nhếch miệng, tiếp theo nói: “Ngày càng lạnh, tuyết càng rơi càng dày, nếu có thể bán hết đậu, thúc mời các con đi uống canh thịt dê, sẽ ấm áp lên.”

Một phen khích lệ, huynh đệ nhất thời hưng phấn chí khí bừng bừng.

Nhưng bán đậu cũng không dễ dàng như tưởng tượng của bọn họ, Thạch Hữu Lương cầm mấy tô đem đinh giá đậu ở mức giá năm văn tiền, nhưng một tô đậu, không nhiều, chỉ có điểm khác đó là đậu này rất tươi ngon thôi.

“Thúc, hay chúng ta xuống giá đi?” Đại Sơn nhìn một xe đậu, có chút rầu rĩ.

Thạch Hữu Lương lắc đầu một cái, lúc này mới đứng lên vỗ tuyết đọng trên người, đầu tiên hắn mang theo mọi người tới tửu lâu ở trên trấn, Thạch Hữu Lương nói chuyện qua với chưởng quỹ quán rượu, sau đó, ánh mắt mấy huynh đệ Thạch gia càng thêm sáng.

Đi qua ba quán rượu, một xe đậu đã vơi đi một nửa, Thạch Hữu Lương mang mấy cháu đi uống canh thịt dê cho ấm người, sau đó mới vội vàng ên xe ngựa mang theo mấy cháu tới khu nhà giàu lớn tiếng rao. Lúc đầu mấy tiểu tử cảm thấy thật mất mặt, sau đó nghe Thạch Hữu Lương hướng dẫn, cũng lớn tiếng rao hàng.

Năm đồng tiền với nhà bình thường thì có chút đắt, nhưng với nhà phú hộ hoặc quan lại thì không là gì cả, chỉ chốc lát sau, trên xe đã không còn đậu nữa. Cho nên trời còn chưa tối, Thạch Hữu Lương mang theo mấy cháu trở về, trải qua một ngày vất vả, mấy huynh đệ không thể không thừa nhận, thật ra tiểu thúc không cần bọn họ giúp, chỉ là nhân cơ hội muốn dạy bảo bọn họ mà thôi, vì vậy ảo não rất nhiều, trong lòng rất cảm kích.

“Hôm nay, bọn họ mua nếm được vị, sau đó chúng ta đi bán, cũng sẽ không vất vả như vậy nữa, tự nhiên sẽ có người đến mua, chỉ cần là đồ tốt, không lo bán không được giá tốt, cho nên quan trọng nhất là chất lượng tốt, cây đậu ngon, chỉ cần có thể đảm bảo chất lượng, việc buôn bán này có thể làm lâu dài, nhưng nếu chất lượng không tốt, người ta có thể một lần mua sau này sẽ không bao giờ mua nữa. Hơn nữa làm người phải biết giữ chữ tín, nếu thúc thúc đã đáp ứng cho các ngươi tiền công, các ngươi hãy cầm đi.”

Lúc chia tiền, mấy huynh đệ cảm thấy không còn mặt mũi lấy tiền, nhưng Thạch Hữu Lương vẫn kiên định phân cho bọn họ.

Tử Lan biết phụ thân mềm lòng, nhìn phụ thân chia tiền cho các đường ca xong, còn tiếp tục dạy bọn họ. Thậm chí còn làm sa bàn dạy bọn hắn nhận thức chữ.

“Phụ thân có mệt lắm không? Phụ thân mau ngâm vào nước ấm đi, để tán lạnh. Phụ thân xem tuyết rơi nhiều như vậy.”

Lúc nhóm Đại Sơn rời đi bán đậu, tuyết đột nhiên rơi thật nhiều, Tử Lan sợ run cả người, đun chút nước nóng để phụ thân ngâm chân.

Thạch Hữu Lương thả chân vào nước ấm, ánh mắt si mê thoải mái, cười nói: “Hôm nay phụ thân một ngày đi xe, cũng không đi bộ nhiều, làm sao mệt được. Để lấy được, thì trước đó phải bỏ ra, mà hôm nay, mấy người bọn hắn xuất lực thay phụ thân, thật không biết sang năm, bận rộn chuyện nhà mình thì phụ thân sẽ mệt mỏi không?”

“Bây giờ không giúp được, liền mướn một người.” Tử Lan không quá lo lắng, lúc đầu nàng rất hài long phụ thân có thái độ như vậy.

Một xe đậu, tổng cộng bán được một ngàn một trăm bảy mươi hai văn, trừ tiền cơm ba mươi văn, còn cho mấy hài tử tổng cộng chín mươi văn tiền công, bán thật tốt, mấy cháu cũng mệt mỏi bán đậu, Thạch Hữu Lương liền cho bọn hắn nhiều tiền công một chút. Cộng thêm một trăm bảy mươi văn hạt giống, hai trăm văn làm đất, ngày thứ nhất kiếm được sáu trăm tám mươi văn. Thạch Hữu Lương rất hài lòng.

Hai ngày sau, Tử Lan tiếp tục trồng đậu, Thạch Hữu Lương dạy mấy cháu nhận thức mặt chữ, lần này có thêm Thạch Bích, dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nhanh nhẹn.Thạch Hữu Lương bắt đầu học chữ là do phụ thân Dương Khang An dạy, nhưng học cũng không nhiều, sau là do ông ngoại Tử Lan dạy, mặc dù chữ viết còn chưa tốt, nhưng nhìn sổ sách thì không có vấn đề.

Sáng sớm mùng sáu, Thạch Hữu Lương lại dẫn mấy cháu đi bán đậu, trừ tiền công bán đậu, vẫn còn kiếm hơn một ngàn hai trăm văn, so với lần đầu thì kém một chút.

Thạch Hữu Lương cũng không thua thiệt mấy cháu, dẫn mấy cháu đi ăn cơm, cũng có thịt, mỗi lần đều ăn no. Mấy cháu đã tin phục Thạch Hữu Lương vượt xa cả cha mình, thậm chí lúc mẫu thân hỏi Thạch Hữu Lương kiếm được bao nhiều, chỉ nói là cũng được, chứ không nói rõ.

Trước Thạch Hữu Lương, mấy người bọn hắn vẫn còn nhỏ, đều có thể dạy được, nhạc phụ từng nói với Thạch Hữu Lương, tiền có thể kiếm, cái đáng quý chính là thân tình. Nhưng khi đã làm ăn, cách xử sự, Thạch Hữu Lương có kinh nghiệm riêng, cũng dạy cho mấy đứa cháu.

Thạch Hữu Lương bán đậu được hai tháng, tích cóp từng chút một, được chừng hai mươi hai tiền bạc, mùa xuân vạn vật sinh sôi, mọi người cũng không thiếu cái ăn, buôn bán không tốt lắm, Thạch Hữu Lương quả quyết ngừng buôn bán.

Hai tháng qua, Tử Lan thấy mấy đường ca cũng trưởng thành không ít, mặc dù sau này không buôn bán, mấy đường ca mỗi ngày đều tới học chữ từ Thạch Hữu Lương, về việc cày bừa vụ mùa mấy đường ca đều làm giúp Thạch Hữu Lương. Cũng coi như là học đồ, mấy ai gặp thầy tận tâm như Thạch Hữu Lương.

Biết chữ không phải chuyện một sáng một chiều, một ngày học mấy chữ cũng khiến mấy đường ca học thật lâu, thỉnh thoảng ăn cơm Tử Lan nấu, lại không mất học phí, lại càng tâm phục Thạch Hữu Lương hơn.

Tử Lan âm thầm cười trộm, phụ thân nhiều năm không làm việc nhà nông, vốn đang tính tóan thuê người làm, lần này mất chút công. Nhà nàng cũng không thua thiệt, còn khiến mấy đường ca nhớ tới ân nghĩa của phụ thân. Hơn nữa, nhưng gia cụ đều do mấy đường ca làm giúp.

Mặc dù thương lượng tốt việc chọn vợ cho Thạch Hữu Lương, Thạch nãi nãi nói cô nương Dương gia rất tốt, Tử Lan vẫn có chút thấp thỏm, vì vậy liền mượn việc mổ heo, mà chạy tới Dương gia vài chuyến, Dương Đồ Phu có tay nghề giết heo rất tốt, Dương gia cũng nuôi heo, cho nên Tử Lan lấy cớ cũng không có sơ hở.

Tiếp xúc qua, Tử Lan thấy Dương Tâm cô nương là một cô nương chăm chỉ, coi như lanh lẹ, thậm chí nói về chuyện bị từ hôn trước kia, cũng không tự ti.

“Dương tỷ tỷ thật tốt, Trần gia làm như vậy thật sự là không phân rõ phải trái. Về phần Điền gia, Trần Điền thị là nữ nhân đã xuất giá, vì muốn chiếm ruộng đất mà cấu kết với người ngoài bêu xấu danh tiếng của tỷ tỷ. Phụ thân muội nói mọi việc đều do người làm mà ra, sớm hay muộn thì người ác cũng sẽ gặp báo ứng.”

Tử Lan cười an ủi Dương Tâm, Dương Tâm thêu giày không tốt lắm, nhưng làm đáy giày cực hảo, thuận tiện Tử Lan liền trao đổi với Dương Tâm. Tử Lan thêu giầy, còn Dương Tâm làm đáy giầy.

Dương Tâm gật đầu một cái, kể từ khi bị từ hôn, người bên ngoài nói lời thật khó nghe, còn ảnh hưởng tới việc buôn bán trong nhà, thậm chí còn ảnh hưởng tới hôn sự của đệ đệ, nhưng phụ mẫu cùng đệ đệ đều không trách mắng nàng, nàng liền phải kiên cường hơn để phụ mẫu và đệ đệ không lo lắng, Phụ thân Tử Lan nói cũng là lời mà phụ thân Dương Tâm nói khuyên nhủ Dương Tâm.

Đem biểu hiện của Dương Tâm nói cho phụ thân, Thạch Hữu Lương xoa đầu nữ nhi, thở dài: “Nếu đã định rồi, cứ như vậy đi. Con đừng suốt ngày chạy sang Dương gia nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của con sau này. Sẽ làm nãi nãi phải để tâm, lo lắng đấy.”

Trước đó Tử Lan chọn Dương Tâm cho phụ thân là vì không muốn phụ thân chịu ủy khuất, điều kiện của Dương Tâm là tốt nhất, nhưng trải qua tiếp xúc mấy ngày nay, Tử Lan liền cảm thấy Dương Tâm là lựa chọn thích hợp nhất.

Chuyện hôn sự của Thạch Hữu Lương, trong thôn không có người nào là không biết, sau khi Thạch Hữu Lương bán đậu trở về, Thạch nãi nãi liền đi tới nhà Dương Đồ Phu hỏi Dương gia có tính tóan gì cho nữ nhi Dương gia, nguyên danh của Dương Đồ Phu là gì không ai biết, bởi vì vẫn thu heo, giết heo, bán heo nên Dương Đồ Phu được coi là đại danh của hắn, vừa nghe chuyện làm mai cho Thạch Hữu Lương, trong thôn không người nào không biết Thạch Hữu Lương mới hồi hương, đi bán đậu kiếm không ít tiền, cũng cân nhắc xem xét.

Mặc dù Thạch nãi nãi nói bởi vì Thạch Hữu Lương mới dựng nhà xong, trong nhà cần thêm không ít đồ, cho nên sính lễ sẽ không quá nhiều, Dương gia cũng không để ý.

Thạch Hữu Lương cứ cách dăm ba ngày lại mua thịt từ nhà Dương gia, coi như tiền bạc cũng không thiếu, vậy nên cũng không cần gấp gáp, cô nương Dương gia đã hai mươi mốt tuổi, cũng không nên trì hoãn nữa.

Dương gia thể hiện sự nguyện ý, sau đó Thạch nãi nãi liền thuê người mai mối, cho người làm mai tới cửa, Thạch Hữu Lương có chút dở khóc dở cười biết mẫu thân đã chọn vợ xong cho hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.