Chi Nông Tâm

Chương 33: Chương 33: Bán đậu






Thạch Hữu Lương nhíu mày một cái, trong lòng có chút không thoải mái, đột nhiên nhớ tới nữ nhi nói lại lời mẫu thân dặn dò, theo bản năng nhìn Thạch nãi nãi một cái, nói:

“Tử Lan vẫn bận châm tuyến, lần trước đáp ứng thêu khăn cho Tú trang, vẫn chưa làm xong, chờ tới lúc ăn cơm đệ sẽ đi gọi Tử Lan.”

“Trong bếp còn rất nhiều chuyện cần làm. Còn có ruột già heo, rất nặng mùi, trừ nàng ra sẽ không ai làm a?” Lý Đại Nga cau mày, mấy hứng.

Thạch Hữu Lương thầm nghĩ, ngại mùi ngại bẩn, khuê nữ của ta không ngại sao? Vì vậy làm bộ tự trách, thở dài nói:

“Thật sự không có biện pháp a? Lần trước đem mấy khăn Tử Lan thêu bán rất được, cô nương nhà Lý viên ngoại muốn mua mà không còn, Vương lão bản liền nhờ cậy nói bất kể thế nào, nhất định phải làm thêm cái nữa, người ta đã nói như vậy, thật sự là không có biện pháp, đệ cũng không thích Tử Lan cả ngày thêu thùa, vừa tốn sức, vừa hại mắt, đệ cũng muốn nói như vậycho Vương lão bản nhưng sợ tương lai hắn không bán đồ thêu của Tử Lan nữa.”

Vừa dứt lời, liền nghe Thạch gia gia gọi Thạch Hữu Lương, Thạch Hữu Lương đáp một tiếng rồi nói: “Đại tẩu, phụ thân gọi đệ, đệ đi đây.”

Nói xong liền đi tới chỗ Thạch gia gia. Nghe đằng sau tiếng đại tẩu khẽ gắt, ánh mắt Thạch Hữu Lương tối lại, đúng là với loại chị dâu này, mẫu thân hắn không thích, mà hắn cũng không thể nào kính trọng được.

Mẫu thân là người như thế nào, hắn không thể không rõ ràng? Thấy mẫu thân tốt với Tử Lan, một chút cũng không trọng nam khinh nữ, tuyệt đối không phải lỗi của mẫu thân, đại ca cũng thật là, thế nào mà lại để cho đại tẩu chọc mẫu thân tức giận?

Đối với nữ nhi của mình, Thạch Hữu Lương nhìn đâu cũng thấy tốt, vừa hiếu thuận, lại thông minh, từ nhỏ đã biết đau lòng cho hắn, nhớ năm ấy Tử Lan ba tuổi, mình đi ra ngòai lâu một chút, sau khi trở về, nữ nhi liền bê một chậu rửa chân, để cho hắn rửa chân, hôm nay Thạch Hữu Lương cảm thấy rất uất ức.

Lại càng không muốn nói, lúc Chương gia hỗn loạn, với tình huống như vậy mà Tử Lan vẫn có thể thu thập xong hành lý, bảo vệ đệ đệ, đối với khuê nữ của mình, Thạch Hữu Lương vạn phần hài lòng. Tính khí lão nương hắn không tốt, nhưng một câu không phải Tử Lan đều không nói? Tòan bộ đều nói lời hay…

Ân cần giúp phụ thân đốt thuốc, Thạch Hữu Lương nghiêm túc nghe phụ thân truyền thụ kinh nghiệm trồng trọt. Thuận tiện trò chuyện cùng mấy ca ca, ở Chương gia hắn đã luyện ra, cũng không chọc phiền người khác, mấy huynh đệ cùng phụ thân trò chuyện cũng rất hòa hợp.

Rât nhanh đã tới giờ cơm, lúc này Tử Lan mới mang theo bó rau hẹ, lôi kéo Thạch Lâm tới nhà lớn.

“Tử Lan tỷ tỷ, tỷ lấy rau hẹ ở đâu vậy?” Hoa Đào nhìn Tử Lan đang cầm rau hẹ, liền kinh ngạc hỏi.

“Phụ thân làm hộp gỗ, cho đất vào rồi trồng trong phòng, nhưng không tốt như ở bên ngoài, tỷ tỷ nói mang một ít sang cho gia gia cùng nãi nãi, nên mới cắt phân nửa mang tới đây.” Thạch Lâm đi lên trước, hướng Thạch gia gia giải thích.

“Tốt, tốt, đứa bé ngoan.” Rau hẹ không dài, hiển nhiên mấy ngày nữa có thể dài thêm, được nhi tôn hiếu kính, Thạch gia gia cao hứng không dứt, lôi kéo tay tôn tử, cười không ngừng.

Tử Lan ở bên người Thạch nãi nãi, có chút thất bại nói: “Trong nhà con bây giờ không có cái nào dài, dáng dấp chậm lớn, phụ thân nghĩ là nó sẽ không nảy mầm, may là đệ đệ chịu khó chăm nom, giờ mới được thế này. Nhưng mà nãi nãi, tỏi con trồng đang nảy mầm, đợi tới khi lên cây non, con sẽ xào cho người ăn thử.”

“Vậy thì được bao nhiêu? Có khi không đủ cho ba người nhà con ăn, không cần đưa. Nếu có đỗ, con nâu lên mang đây cho gia gia và nãi nãi mỗi người một chén là được.”

“Dạ.” Tử Lan khéo léo đáp ứng, nàng trồng đỗ tính toán để phụ thân mang đi bán, từ lúc gieo hạt tới nay, thật sự là lớn có chút chậm, nhưng đại khái thời gian tới có thể bán. Thật ra thì muốn sớm bán tháng chạp, sẽ bán được không tệ, nhưng mà lúc bán được thì sẽ hơi trễ.

“Đỗ lớn thế nào, có thể nói cho bá mẫu không?” Tam bá mẫu Vương thị đột nhiên hỏi.

Tử Lan trồng đậu dùng nước trong không gian, thậm chí là càng thêm dinh dưỡng, nàng còn cho thêm chút xíu bột hạt sen, cũng không sợ người khác tìm cách để biết, vì vậy cười hì hì nói với Thạch nãi nãi: “Hắc hăc. Con đem cách làm nói cho nãi nãi. Nãi nãi muốn nói với ai cũng được ạ. Con sẽ không để ý.”

“Nha đầu ngươi. Có thể đem gốc gác nãi nãi nói hết ra sao?” Thạch nãi nãi dở khóc dở cười trợn mắt nhìn Tử Lan một cái, mới nói: “Phương nhi đây là đứa nhỏ nhà lão Tứ, nhưng hắn đang ở riêng, các con tuy là huynh đệ cũng không thể quá phận, mùa đông sang năm ta sẽ nói cho các con biết, năm nay để lão Tứ kiếm chút tiền bạc đón dâu đi.”

Nhìn con dâu không quá cam lòng, Thạch gia gia nói: “Liền làm theo lời mẹ con nói. Nếu là lão Tứ bán được, tiết Thanh Minh qua đi, các ngươi chuẩn bị nhiều loại đỗ, chờ sang năm gieo trồng nha.

Huyện Lương Tề nhỏ, nhưng còn có Vân Thành, Ký thành sao? Đến lúc đó các ngươi cũng không thua thiệt Nhưng nếu năm nay ai vẫn có chủ ý muốn làm đỗ, ta tuyệt không tha thứ cho kẻ đó.”

Thạch gia gia không muốn nghe bàn luận, mà là đưa ra kết luận, cho nên không ai dám đi hỏi Tử Lan nữa.

“Thạch Bích tuổi còn nhỏ, Đại Sơn, Tiểu Sơn, và Tiểu Hổ đều không nhỏ, Thạch Bích quá nhỏ, coi như xong, mồng ba đi cùng con, bán đỗ, không lâu sang năm sẽ có kinh nghiệm. Con sẽ cho mấy hài tử một ngày một người hai mươi văn tiền công, Lê Hoa sắp đính hôn, chờ bán xong đỗ, nếu kiếm được, con sẽ cho đứa nhỏ thêm chút trang sức, bất kể thế nào, tiền làm giá y sẽ là con chi.”

Chờ phụ mẫu nói xong, Thạch Hữu Lương mời mở miệng nói chuyện, ba ca ca mỗi người một ý định, vừa lúc có cơ hội, liền xem một chút mấy cháu có đáng giá để mình giúp một tay hay không. Còn nếu không đáng giá, sau này hắn cũng sẽ không cần để ý. Hắn chỉ là một nhi tử, sau này vẫn cần huynh đệ giúp đỡ.

“Thạch Bích còn nhỏ, nhưng Tam ca của đệ có thể giúp đỡ a?” Tam bá mẫu vội vàng nói, coi như nữ nhi được nhà nhà yêu thích, nhưng trong nhà vẫn không có tiền a?

“Khụ… Nhà lão Tam cũng đừng quá đáng. Tiểu Sơn, Đại Sơn, đều đã thành gia, Tiểu Hổ cũng sắp đính hôn, Tiểu Bích nhỏ như vậy, có thể làm gì? Còn có, đây là Thạch gia, nếu ai nói ra, ta và phụ thân các ngươi sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.” Thạch nãi nãi mất hứng, nhi tử có thể giúp tôn tử là tốt rồi, thật sự vợ lão tam thật không biết nghĩ.

Dù sao thì Thạch Hữu Lương không bị coi là giấu riêng, cả nhà đều có hi vọng, bữa cơm đòan viên nhiệt nhiệt nháo nháo. Đậu nành, hạt đậu,... các món ăn cùng các loại đỗ đậu, Tử Lan nghĩ nàng không thiếu gì cách kiếm tiền, hôm nay đỗ nảy mầm, sang năm lại làm món ăn, có thể bán, như vậy phụ thân cũng không buồn chán, cũng không chọc người khác, chờ phụ thân bán một thời gian, mọi nhà sẽ biết đồ nhà nàng bán sẽ khác so với các nhà.

Buổi tối, về tới nhà, Thạch Hữu Lương đổi nước cho cây đỗ, chỉ tưới nước lần đầu,Tử Lan sẽ cho thêm ít bột sen vào, như vậy là đủ rồi. Tử Lan còn chuẩn bị bánh chẻo cho ngày mai, có sắn rau hẹ, thịt heo, Thạch Hữu Lương để cho Tử Lan nhiều túi một chút, trời lạnh, gõi kỹ thả vào trong mẹt, để ở trong sân dưới trời tuyết một lát, liền cứng rắn, dùng còn tốt hơn tủ lạnh.

Nhìn nữ nhi làm bánh, Thạch Hữu Lương suy nghĩ một lát, cầm một chục cái mẹt. Đưa đến Dương gia, Thạch Hữu Lương đóan chừng hai đứa nhỏ này chắc sẽ không làm bánh chẻo.

Dương Khang An nhìn đống bánh chẻo, cười khổ không thôi, nghĩ thầm, càng ngày hắn thiếu ân tình của Thạch Hữu Lương càng nhiều. Nhưng hiện nay, đệ đệ có tinh thần hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể đứng dậy, rất nhanh giấu đi vẻ mặt mất tự nhiên, dù sao thì đệ đệ mới là quan trọng nhất.

Tay nghề của Thạch gia muội muội thật sự không có gì để nói. Còn ngon hơn cả món ăn ngày trước mẫu thân làm a. Nghĩ đến dáng dấp trắng trẻo mập mạp của Thạch Lâm, lại nhìn đệ đệ mình gầy như một thanh xương, trong lòng Dương Khang An một trận khổ sở, đệ đệ hắn còn hơn Thạch Lâm một tuổi. Thở dài, đem bánh trẻo để vào trong nhà, dùng vải trắng phủ lên.

Ở Thạch gia, sáng sớm mồng một ăn bánh chẻo, lúc thời điểm chúc tết, Tử Lan cùng Thạch Lâm được lấy tiền lì xì của mấy bá phụ, cùng gia gia và nãi nãi, cùng đệ đệ được khoảng hơn ba mươi tiền đồng, Tử Lan cảm khái, thật là bất đồng với đời trước, mặc dù phụ thân mừng ra ngòai cũng không ít hơn.

Đến mồng hai, nữ nhi xuất giá về nhà mẹ đẻ, Tử Lan không có mẫu thân, cho nên cùng phụ thân tới nhà gia gia, cũng mấy tỷ tỷ, cô cô nói chuyện phiếm.

Điều kiện nhà Thạch Phương hiển nhiên hơn nhà người khác, cho nên cũng không thèm để ý tới việc buôn bán nhà Thạch Hữu Lương, Hạnh Hoa cũng mới gả đi, ra cửa mới nửa năm, cũng không lên tiếng, nhưng Liên Hoa cũng không khách khí, nàng trực tiếp mở miệng hỏi Tử Lan cách trồng đỗ, lần nữa bị Tử Lan nói là hỏi Thạch nãi nãi, nàng cũng mặt dày đi hỏi Thạch nãi nãi, bị Thạch nãi nãi mắng cho một trận.

“Cô nương cũng đã xuất giá, cả ngày chỉ lo đem đồ trong nhà mang sang nhà chồng sao?” Đại bá mẫu Lý thị liếc mắt nhìn, không tức giận nói.

Thạch Liên Hoa vừa bị nãi nãi giáo huấn, lại bị Đại bá mẫu nói, trong lòng khó chịu, cũng không cam lòng yếu thế: “Đại bá mẫu, nghe người nói, tuy con đã lập gia đình, nhưng cũng là người Thạch gia. … Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm, con chỉ hỏi một chút mà thôi, không cho thì không cho. Cần gì chứ.”

Tử Lan lặng lẽ trợn mắt một cái, núp phía sau nãi nãi, nhìn các nàng giằng co,… Coi như xem náo nhiệt đi.

Buổi tối mùng hai, Thạch Hữu Lương dắt một cái xe bò, Thạch gia gia cho hắn không ít sọt, Đại Sơn Tiểu Sơn cũng sớm chạy từ nhà vợ về, chuẩn bị nghỉ ngơi tốt, ngày thứ hai giúp đỡ Thạch Hữu Lương đi bán đỗ.

Giờ dần mồng ba, Đại Sơn Tiểu Sơn cùng Tiểu Hổ đến nhà Thạch Hữu Lương, bọn họ giúp Thạch Hữu Lương vận chuyển đỗ, Tử Lan nghe được thanh âm, còn mang bánh bột ngô đưa cho mấy đường huynh, cũng dặn dò Thạch Hữu Lương đừng để bị đói bụng, lúc đói bụng liền mua đồ ăn.

Nhìn tiểu đường muội líu ríu dặn dò, mấy ca ca nhịn không được cười lớn. Thật sự nữ nhi quá dài dòng, Thạch Hữu Lương mặc áo bông dày, ăn xong diểm tâm, cầm bánh bột ngô , liền kêu mấy cháu lên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.