Tử Lan nghe Thạch nãi nãi nói ba người mà bà đã chọn, cũng biết bà thật
tâm suy tính cho nhi tử, nàng lại không thể tìm người đi hỏi thăm, cho
nên cũng chỉ biết nghe vậy, cảm thấy phụ thân thấy ai tốt thì chọn người đó đi. Ba người này theo như nãi nãi nói thì cũng không tệ.
Thật ra thì Tử Lan muốn phụ thân lựa chọn Dương Tâm, dù sao người này Thạch
nãi nãi nhìn từ nhỏ tới lớn, hiểu rõ sâu nhất. Hơn nữa Tử Lan cũng không muốn ủy khuất phụ thân, dù sao cũng là nam nhân a? Người nào không nghĩ tới chuyện kia?
Phụ thân nàng trừ thê đã mất, có hai đưa nhỏ,
điểm này thì không bằng người. Nhưng Tử Lan tin cuộc sống trong nhà sẽ
càng ngày càng tốt.
Ý tưởng của Tử Lan giống với Thạch nãi nãi,
không mưu mà cùng, nhưng cũng không thể không để ý tới suy nghĩ của
Thạch Hữu Lương, hắn lại thấy Lý thị tốt hơn, không nói đã gả cho người, chính là cũng phải để ý đến gia cảnh, quan trọng hơn là nàng không thể
sinh đẻ, cưới nàng hắn cũng yên tâm một chút.
“Phụ thân nhìn lại một chút đi. Con không muốn, phụ thân vì không muốn con và Thạch Lâm bị ủy khuất và tự ủy khuất chính mình.” Tử Lan cảm nhận được sự yêu thương của Thạch Hữu Lương, cảm thấy rất hạnh phúc.
Tâm Thạch Hữu
Lương đã quyết, liền đi hỏi thăm xem Lý thị là người như thế nào, hắn
vốn không suy tính tới Vương thị, trước mua đồ thêu có quen biết với lão bản Tú trang, Thạch Hữu Lương cũng không quá thích Vương lão bản, cảm
thấy hắn là đang dòm ngó tới thủ nghệ của Tử Lan.
Dương thị lại
là một đại cô nương, Thạch Hữu Lương tự biết tình cảnh của mình, cũng
không muốn, ngay từ lúc sau khi Tống thị sinh khuê nữ, nàng liền lơ là
với hai đứa nhỏ Tử Lan Thạch Lâm, hắn cũng đã ăn thuốc tuyệt sản.
Hơn nữa, trên đường trở lại cố hương, cũng lừa gạt Tống thị uống thuốc. Có
con trai và con gái rồi, hắn cũng không cần nữ nhân khác sinh con cho
hắn nữa.
Dù nhà ngoại Nhị bá mẫu khen muội muội nàng như đóa hoa, nhưng Tử Lan phát hiện phụ thân lặng lẽ đi nhìn Lý thị, phát hiện trên
mặt Thạch Hữu Lương cũng không hiện lên nụ cười.
Vừa hỏi mới
biết, quả thật dáng dấp Lý thị cũng coi là tạm được, Thạch Hữu Lương vốn là hài lòng, sau đó nghe thôn dân nhà chồng ngày trước Lý thị gả đến
mới biết, thì ra Lý thị được phụ mẫu yêu thương sủng ái, sau khi lập gia đình, trượng phu phải đi lính, sau đó không lâu, nghe nói tằng tịu với
đại bá, còn bị nghi ngờ là có thai, nhưng đại tẩu cũng mang thai, lúc ấy cưỡng ép Lý thị phải bỏ thai, kết quả không dưỡng tốt thân thể, cả đời
không thể có con nữa, sau đó tin trượng phu Lý thị tử trận truyền tới,
đại tẩu liền cho người truyền tin tiểu thúc bị Lý thị khắc chết, kết quả vì không có nhi tử, cha mẹ chồng liền đuổi về nhà mẹ đẻ.
Sau khi nghe phụ thân kể lại, Tử Lan liền đi nói với Thạch nãi nãi. Thạch nãi
nãi vừa nghe, sao có thể chấp nhận được. Kêu Nhị nhi tức Lưu thị lên
chửi mắng một trận, Nhị bá mẫu cũng không biết muội muội nhà ngoại của
chị dâu lại có đức hạnh như vậy, bị Thạch nãi nãi mắng một trận, trở về
cũng phát một trận to lên chị dâu nhà ngoại, nghe nói tỷ tỷ của Lý thị
cũng hận chết Lý thị, nàng thật lòng vì muội muội mà suy nghĩ, cũng
không nghĩ tới Lý thị lại làm ra cái loại chuyện tình này, mặc dù Lý thị vẫn nói là nàng bị cưỡng bách, nhưng là thân tỷ tỷ, sao nàng lại không
biết tính tình của Lý thị chứ, nên nàng không thể tin tưởng, chẳng qua
là đáng tiếc cho một mối hôn sự tốt như vậy.
Thạch Hữu Lương nói tòan bộ chân tướng cho nữ nhi biết, là muốn nữ nhi để
tâm, trên thế giới này ác nhân không ít, dù sao những thứ này cũng phải
là mẫu thân dạy, nhưng vợ hắn đã không còn, chỉ có thể tự thân hắn ra
trận.
Nhìn tinh thần phụ thân có chút sa sút, Tử Lan muốn tìm
việc cho phụ thân làm, sau khi đỗ ra quả, nàng sẽ để phụ thân mang đi
bán, để phụ thân bận rộn một chút, sẽ không có thời gian suy nghĩ lung
tung nữa. Sau khi để phụ thân lên trấn trên mua ít hạt giống.
Nàng một bên chọn cây đỗ một bên nghĩ tới chung thân đại sự của phụ thân.
“Liền Dương thị đi.” Tử Lan khẽ cắn răng, nói với phụ thân, tuy nói nữ nhi
đưa ra ý kiến về hôn sự của phụ thân là không tốt lắm, nhưng đó là phụ
thân của nàng, làm sao không thể suy nghĩ cho phụ thân được chứ.
Nếu Thạch Hữu Lương đem suy nghĩ trong lòng nói ra, sẽ không có mấy cô
nương nguyện ý gả cho hắn, sao lại có người phụ thân thương con gái tới
dạng này đâu. Ngày hai mươi tháng chạp, Tử Lan được thấy Dương Tâm, dáng dấp cũng không kém.
Thạch Hữu Lương nhíu mày một cái, Dương thị
là hoàng hoa đại khuê nữ, hơn nữa chỉ lớn hơn Tử Lan chín tuổi, có nhiều thứ không thích hợp. Mà tục nữ có câu, viễn thân cận lân, ý là thân
thích xa một chút thì mới tốt, như vậy có lợi cho tình cảm phát triển
hơn, quá gần, nhiều khi quá bức bối.
“Phụ thân, sau này con lập gia đình, phụ thân muốn đem con gả xa sao?” Tử Lan hì hì hỏi.
Thạch Hữu Lương vừa nghe, khuê nữ sẽ lập gia đình? Thì sẽ phải gả cho người
biết rõ gốc rễ, cũng gần mình, để hắn sẽ để ý. Nghĩ nhữ vậy liền có chút buồn bã. Tới hai tám tháng chạp, Tử Lan chạy đi mang bộ đồ mới cho
Thạch nãi nãi, lặng lẽ nói chuyện với Thạch nãi nãi thật lâu.
“Được, giao cho bà nội.” Thạch nãi nãi đáp ứng một tiếng, bà không tin người khác thấy nhi tử của bà mà không động lòng.
Tuy nói nhi tử bà đã ba mươi hai, nhưng nhìn cho cùng thì so với hai mươi
ba tuổi cũng không sai biệt lắm, hơn nữa lại là người hiểu biết chữ
nghĩa, tính tình lại tốt, tình cảnh trong nhà cũng không tệ, tại sao có
thể không nhìn trúng nhi tử mình chứ? Nếu không phải vì suy tính cho hai đứa nhỏ, thì bà đã không vất vả như vậy rồi.
“Nãi nãi, có phải chỗ này có chút chặt không ạ?” Tử Lan chỉ vào phần dưới nách y phục của Thạch nãi nãi.
“Không chặt, vừa cặn, ngày hôm qua áo bông hỏng vừa vá xong, liền mới bị vậy.
Tử Lan à, Nãi nãi cũng một nửa vào quan tài rồi, y phục cũng đủ mặc rồi, con đừng lãng phí nữa. Con xem, các con trở lại chưa tới một năm, mà đã đưa cái y phục thứ ba sang cho nãi nãi rồi.” Thạch nãi nãi vuốt vuốt y
phục, cảm khái nói.
Tử Lan lắc đầu một cái nói: “Sao nãi nãi lại
nói vậy, cháu gái muốn làm y phục cho người, nếu không có năng lực, cũng sẽ không làm. Hơn nữa đồ mùa hạ giống đồ mùa đông sao? Chỉ mới có ba bộ y phục, con vẫn thấy ít đấy.
Nãi nãi, phụ thân con còn nói, sau hai năm nữa, phụ thân con kiếm tiền sẽ mua lại cho nãi nãi cái vòng đeo tay. Phụ thân nói khi phụ thân còn bé, nhìn trên tai người có một đôi
bông tai rất đẹp, đến lúc đó cũng sẽ đến cửa hàng đánh một đôi cho
người.”
Thạch nãi nãi giơ tay lên đụng vào vành tai mình, ban đầu bà lấy đôi hoa tai đổi lấy bảy mươi cái tiền đồng, nhưng vẫn thiếu quá
nhiều, đành phải đem nhi tử đi bán, kết quả nhớ đến đôi hoa tai này lại
chỉ có tiểu nhi tử của bà. “Nếu đánh thì đánh cho con đi, nãi nãi là một lão bà rồi, không muốn hoa tai nữa, mất mặt lắm.”
“Nãi nãi, không mắt mặt, nhi tử của nãi nãi hiếu thuận với nãi nãi, ai dám nói mất mặt?”
Tử Lan cũng có lỗ tai, đôi mắt, từ khi rời khỏi Chương gia, nàng liền tháo hoa tai, một đường không đeo trang sức gì cả, sau khi định cư, phụ thân liền để cho nàng đeo hai cái khuyên nhỏ bằng bạc, không gây chú ý, cũng không ai nói ra nói vào.
Đối với hành động của Thạch nãi nãi với Tử Lan, Đại bá mẫu Lý thị không thể nào cao hứng, nhưng ngại nam nhân
nhà nàng là một cái ngu hiếu, cho nên Đại bá mẫu không dám bất hiếu với
nãi nãi, nãi nãi lại bao chec, mặc dù đại bá mẫu mất hứng, nhưng không
dám thể hiện trên mặt, chẳng qua là nhìn Tử Lan bằng ánh mắt không thích hợp.
“Không biết nàng lại định làm cái chủ ý gì đây. Tử Lan, nãi nãi biết con hiếu thuận, sau này muốn gặp nãi nãi thì bảo Tiểu Lâm sang nói với nãi nãi một tiếng, nãi nãi đi gặp con, kẻo lại có người lòng dạ không tốt với con.”
Bây giờ nãi nãi bất mãn với đại nhi tức,
lúc nãi nãi còn sống, cả ngày đều hừ mũi, ánh mắt cũng không phải là ánh mắt, mấy lần trước Tử Lan lên núi hái nấm, kết quả Hoa Đòa, Tiểu Hổ
đang ở nhà Tử Lan ăn cơm, kết quả có người nói xấu Hoa Đào ở nhà Tử Lan
tìm cái ăn.
Cái gì, chưa nói hai lão nhân gia là Thạch gia gia và thạch nãi nãi còn sống, có ăn ngon cũng phải hiếu kính lão nhân trước…
Sau khi chờ bánh chẻo mang tới đây, nếu không phải tất cả người nhà đều ở
đây, đóan chừng liền không được ăn, không chỉ chê ít, còn nói cái gì gần đây xương sống thắt lưng đau, muốn bồi bổ, đây là tiếng người sao?
Cháu gái thì cách hai ngày lại đưa đồ sang đây, kết quả chưa ăn được hai
miếng, nàng nhưng lại nhớ rất rõ, cháu gái nói trứng gà này để cho nãi
nãi, gia gia và tôn tử ăn. Kết quả chưa ăn được bao nhiêu, đã bị nàng
cầm đi đổi tiền, kiến thức hạn hẹp, nhìn đã biết là không có ý tốt.
“Nãi nãi, nếu nãi nãi không thích ở nơi này, hãy về nhà con ở đi Nhà con
phòng ốc rộng, đủ để nãi nãi và gia gia vào ở.” Biết Thạch nãi nãi không thể rời nhà lớn đến nhà tiểu nhi tử ở, Tử Lan vẫn đem lời nói ra.
Quả nhiên, Thạch nãi nãi cự tuyệt: “Nếu nãi nãi và gia gia đến đó, khác nào nói cho người ngòai là đại bá của con không hiếu thuận, nãi nãi không
thể làm khó hắn.”
“Vậy con ăn đồ ngon, sẽ để đệ đệ sang mời gia gia và nãi nãi,còn có Tiểu Cột sang ăn nữa được không ạ?” Tử Lan cười nói.
Lúc này Thạch nãi nãi mới gật đầu một cái, nhưng vẫn giáo Tử Lan cần tiết
kiệm, để sống tốt, không thể quá lãng phí, tiêu tiền như nước. Tử Lan
liền nhất nhất gật đầu đáp ứng, thỉnh thoảng mới cải thiện một bữa,
Thạch nãi nãi lúc này mới bỏ qua cho Tử Lan.
“Ngày mai tới muộn một chút, chờ đến giờ cơm hãy tới, tránh các nàng bắt con làm việc.”
Đột nhiên nhớ tới, thê tử Đại nhi nói hi vọng ngày ba mươi để Tử Lan làm
cơm tối, Thạch nãi nãi liền tức giận, trong mắt bà, Tử Lan còn là một
hài tử, bà có con dâu, tôn tức, làm gì phải để cháu gái động thủ? Cô
nương trong nhà coi như con rể, có hiểu hay không?
Tử Lan biết
đây là kết quả Thạch nãi nãi tức giận đại bá mẫu, hiện tại Thạch nãi nãi nhìn Đại bá mẫu không vừa mắt, cho nên sẽ không tán đồng cũng sẽ không
phản đối, Tử Lan đối với Đại bá mẫu khắc bạc này cũng không có cảm tình
gì, cộng thêm vì Thạch nãi nãi cũng muốn tốt cho Tử Lan, cho nên nàng
liền đáp ứng với Thạch nãi nãi.
Hơn nữa ở thời đại này, tối tất
niên là nấu cơm, bánh chẻo là sáng sớm ngày hôm sau ăn. Cơm tất niên là
có ý là vợ người ta, cô nương rất ít động thủ.
Cơm tất niên mặc
dù đều là mọi người trong nhà ăn cùng nhau, nhà riêng phải mang đồ ăn
sang nhà lớn, sáng sớm ngày ba mươi mốt, Thạch Hữu Lương cõng một túi
gạo trắng nhỏ, cùng hai con gà, hai con cá, ba mươi quả trứng gà, một
bình rượu đến nhà lớn, chờ sau khi mấy ca ca cũng tới, mấy huynh đệ cùng hiếu kính tiền cho Thạch gia gia cùng Thạch nãi nãi. Trừ lão Đại không
ra ở riêng, những nhà khác đều phải đưa bạc tới.
“Tiểu thúc, sao
Tử Lan còn chưa tới đây?” Đại bá mẫu nhìn đồ Thạch Hữu Lương mang tới,
tâm tình không tệ, mấy ngày trước giết heo, nàng còn đặc biệt để lại
thịt heo, chờ Tử Lan tới bảo nàng đi cử lí đây.