“Con thích ăn sao? Nếu không đủ thì để mẹ con làm thêm.” Thạch gia gia
nhìn nhi tử, rút ra cái gạt tàn thuốc nói. Thạch gia gia không nói
nhiều, nhưng Tử Lan có thể nhìn ra được, Thạch gia gia rất cao hứng với
việc nhi tử trở về.
Thạch nãi nãi lại nướng bánh cho Tử Vân, lại
cho Thạch Lâm một cái, cho tằng tôn (cháu chắt trai) nửa cái, Thạch Hữu
Lương an vị ngồi một bên cười ha ha. Tử Vân nhìn động tác của Thạch nãi
nãi, xé ra một nửa để ăn, Thạch Lâm sau khi thấy, cũng học tỷ tỷ, đi tới trước Thạch gia gia, xé ra một nửa miếng bánh đưa cho Thạch gia gia.
“Hài tử nhà lão Tứ được nuôi thật tốt.” Thạch gia gia nhận lấy bánh tôn tử
đưa cho mình, khóe mắt có chút ướt át,cười vui vẻ nói.
“Lão Tứ sau này có tính tóan gì?” Thạch gia gia trong lòng tính tóan nhi tử
trở lại, nhưng mà nhà cũng chia rồi, dù thế nào, thì cũng phải mở cho
lão Tứ ít đất hoang, nếu không cả nhà lão Tứ sẽ ăn gì.
Thạch Hữu
Lương nhìn Tử Lan một cái, nói: “Những năm nay con cũng có chút bạc, con tính toán mua vài mẫu đất, rồi xây cái nhà, sau này không đi nữa, ở lại chỗ này, chăm nom phụ thân và mẫu thân.”
“Được. Một lát nữa ta
sẽ dẫn con đi tìm, giúp con cùng bọn nhỏ nhập hộ.” Vừa nghe có tiền,
Thạch gia gia liền hòan toàn yên lòng, vốn định cho mấy hài tử đi mở
đất, nhưng nay lão Tứ có tiền tự đi mua, thật tốt. Giữa huynh đệ còn
chưa muốn liên lụy tới lợi ích, ban đầu cũng vì tiền bạc huynh đệ mình
trơ mắt nhìn tiểu nhi tử nhà mình bị bán đi? Hiện tại thừa dịp bộ xương
già cỗi này còn di động được, giúp nhi tử tìm vài mẫu đất tốt thì vẫn có thể.
Sau khi ăn xong, Thạch Hữu Lương và Thạch gia gia liền đi ra cửa.
Một lúc lâu sau, trở lại nói đã làm xong, sáng mai đi ra huyện làm cái văn thư.
“Mới vừa rồi còn đang nói lão Vương gia phía đông đang muốn bán đất, con
trai hắn chạy ra ngòai buôn bán, thiếu chút tiền, trong nhà có ba mẫu
ruộng tốt muốn bán, một mẫu bốn lượng bạc, tộng cộng mười hai lượng,
sáng mai đi làm khế đất. Thu hoạch vụ này xong, phân một nửa cho bọn hắn là được.” Sau khi trở lại, Thạch gia gia nói với cả nhà.
“Đã tốn tiền, sao lại phải phân một nửa cho bọn hắn?” Thạch nãi nãi có chút không phục.
Thạch gia gia thở dài nói: “Thật là chẳng biết phân biệt gì cả. Vương gia là
đang thiếu tiền, nếu không sao mua được cái giá này? Làm người phải lưu
lại một con đường, không thể đem người vào hố chết, không phải sao? Hơn
nữa đều là người trong thôn, giúp đỡ lẫn nhau, có thể giúp thì giúp đi.”
Thạch Hữu Lương gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhà chúng ta chiếm cả, thì nhà họ ăn
cái gì? Mà năm nay mưa thuận gió hòa, thu hoạch tốt, trong nhà chúng ta
ít người, vẫn đủ ăn.”
“Không nói chuyện này nữa, sau thôn có miếng đất trống cho Hữu Lương, chờ hai
ngày giúp xong, kêu mấy ca ca con đi xây nhà giúp. Vợ Đại Sơn hai tháng
nữa sinh rồi, Hạnh Hoa cũng, sắp lấy chồng, trong nhà thật sự không rảnh rang.” Thạch gia gia nói.
Thạch Hữu Lương suy nghĩ một chút cũng đúng, vì vậy nói: “Được, mướn thêm mấy người nữa, sớm dựng xong nhà,
chúng con cũng nhanh có chỗ ở.”
Thạch gia gia nghe xong cũng
không nói gì nữa. Thạch Hữu Lương lại cho Thạch Tiểu Hổ một trăm tiền
đồng, để cho hắn mua năm cân thịt, giá thịt là mười tám tiền đồng một
cân, một trăm tiền đồng, Thạch nãi nãi lại cho mua thêm hai cân đậu hũ
trở lại.
Thạch Tiểu Sơn thở dài, chút nữa là hắn có thể kiếm
chút tiền lộ phí, kết quả bị bà nội nói, một xu cũng không còn. Nhưng mà nghĩ tới có thịt ăn, hắn cũng thật cao hứng.
Bởi vì mua nhiều thịt, người bán thịt còn cho thêm hai cái xương to, Tử Lan liền nhờ Tiểu Sơn ca giúp đỡ nấu nước ăn.
“Gia gia nãi nãi, nghe nói người già trẻ nhỏ uống nhiều nước cốt canh xương, thân thể mạnh khỏe, hôm nay cháu gái nấu canh cho người, người xem có
ngon không?” Tử Lan để phụ thân thử một chút, nói với hai lão nhân.
Thạch nãi nãi vừa nghe, thật khó có được. Lập tức đáp ứng, Thạch Hữu Lương
còn nói: “Con làm thịt kho không tệ, hôm nay liền để gia gia nãi nãi thử một chút đi. Phụ thân mẫu thân, trước kia nha đầu này làm việc ở phòng
bếp, công phụ trên tay, cũng không tệ lắm, hai người thử một chút.”
“ Tử Lan nấu cơm hẳn là rất ngon.” Thạch nãi nãi nhất thời vui mừng, vừa
biết thêu thùa, vừa biết nấu nướng, hơn nhiều so với những cháu gái
khác.
Lây gia vị Thạch Lâm đưa cho, cùng với một ít miến khô, Tử Lan liền vào phòng bếp.
Suy nghĩ hôm nay rất nhiều người ăn cơm, Tử Lan để cho Đường tỷ ra vườn rau hái chút rau, nấu một bát canh, một thịt kho, cùng một vài món. Thịt
nấu một nửa, dư lại liền ngâm muối, treo lên, Hạnh Hoa cũng với Lê Hoa,
Hoa Đào, nấu cơm.
“Gia gia, nãi nãi, cho con ý kiến đi.” Biết phụ thân luôn cưng chiều mình, khen nàng, Tử Lan dù rất thích, nhưng vẫn
làm rất nghiêm túc, nàng có tài nghệ gì, phụ thân biết rõ.
Đơn
giản nói, Thạch gia gia và nãi nãi thường ăn chính là nước nấu món ăn,
nhiều nhất là thêm chút muối, Tử Lan tự mình động thủ điều chế gia vị,
cộng thêm thủ nghệ không tệ, mọi người cầm chiếc đũa muốn tăng tốc gắp
thật nhanh, hai đứa nhỏ theo nữ nhân vào trong nhà ăn, bọn họ dù sao
cũng còn nhỏ, bên ngòai mấy người Thạch Hữu Lương uống rượu, đóan chừng
sẽ không để ý tới, Tử Lan thừa dịp mọi người tranh giành, vội dùng hết
sức thật nhanh gắp cho đệ đệ hai khối thịt kho, lại múc canh cho bọn
hắn, sau đó suy nghĩ một chút, lại gắp cho Thạch nãi nãi một khối, múc
một chén canh, nàng thì chỉ ăn chút rau ở trước mặt.
“Tỷ tỷ, cho tỷ.” Thạch Lâm thấy tỷ tỷ chỉ ăn rau không ăn thịt, liền đem một khối thịt trong bát mình gắp cho tỷ tỷ.
Trong lòng Tử Lan thấy ấm áp, gắp thịt trở lại trong bát hắn, nói khẽ với
hắn: “Đệ ăn đi. Tỷ tỷ ăn canh là được, mau ăn đi không nguội mất.”
Tử Lan ăn cơm không nhiều, trong không gian cũng trồng trọt một ít cây hoa quả, rau dưa, mặc dù không thể lấy ra cho người khác ăn, nhưng là nàng
vẫn thường ăn. Cho nên nàng không đói, uống một chén canh no bảy phần
rồi, ăn thêm chút nữa, Tử Lan liền để chén xuống, sau đó chuyên tâm phục vụ Thạch nãi nãi, một bữa ăn Thạch nãi nãi ăn cực kỳ thư thản, căn bản
là không giành đồ ăn với bọn nhỏ, trong chén có gì thì ăn đó.
“Tử Lan làm món ăn quả thật không tệ, chỉ là có chút nhiều mỡ.” Mặc dù biết Tử Lan không dùng mỡ trong nhà, sau khi ăn xong, Giang Thúy Hoa no bụng nhưng không nhịn được đứng ra thuyết giáo.
Tử Lan cười gật đầu nói phải, sau đó nói: “Bởi vì phụ thân nói gia gia và
nãi nãi lớn tuổi, muốn để hai lão nhân gia ăn một bữa ngon, thường ngày
cũng không dùng nhiều như vậy. Cho nên hôm nay là vì phúc khí của nãi
nãi và gia gia.”
“Đứa bé ngoan, nãi nãi biết con hiếu thuận, nãi
nãi cũng vừa nhìn thấy, chỉ là lâu lắm rồi mới ăn chút mỡ thôi, hôm nay
ngon miệng là được.” Thạc nãi nãi có chút đắc ý, nghĩ thầm nên để cho
mấy cháu dâu, con dâu nhìn xem một chút, cái gì là hiếu thuận.
“Chỉ cần nãi nãi ăn ngon, phụ thân nghĩ dù không ăn, trong lòng cũng thật ngọt.” Tử Lan nắm tay Thạch nãi nãi cung kính nói.
Tử Lan biết hài tử ăn kẹo sẽ không khóc, hài tử miệng ngọt được người
thương, kiếp trước mặc dù cuối cùng gia gia và nãi nãi đối nàng không
tốt, nhưng lúc bắt đầu, cũng từng bày tỏ thiện ý với nàng, nếu được sống lại, nàng muốn thay đổi, dù sao kết quả xấu nhất kiếp trước nàng cũng
đã thử qua, đối với Thạch nãi nãi, thỉnh thoảng nhớ nàng, được đối xử
tốt một chút xíu cũng thấy đủ rồi, nàng là một cô gái, lấy lòng gia gia
liền giao cho đệ đệ. Thạch gia gia, Thạch nãi nãi, mặc dù tuổi không
nhỏ, nhưng thân thể còn khỏe mạnh, kiếp trước lúc nhà Tử Lan mới trở về, bọn họ vẫn đối xử thân thiện với phụ thân cùng “đệ đệ” (Chương Vân
Kiệt), nếu có thể làm phụ thân cao hứng, nàng nguyện ý lúc gia gia nãi
nãi bắt đầu thể hiện thiện ý, tăng gấp bội hồi báo để duy trì đoạn tình
cảm không chắc chắn này. Nhưng mà giờ đây xem ra là rất đúng.
Cơm nước xong, mới tới giờ thân, cũng chính là bốn, năm giờ chiều, trời cò
sáng, nghe Thạch nãi nãi nói nghe có chút chán, vì vậy cầm giỏ thêu ra
ngoài, bắt đầu thêu hoa. Ở huyện lý, Tử Lan đã hỏi rõ ràng, ở đây có thể sử dụng mua hà bao nàng thêu tinh sảo rất ít, cho nên không thêu những
thứ đó, mà thêu những đồ thêu trung đẳng , nàng bắt đầu ngồi thêu hoa.
Không cần thêu quá tinh tế, hoa cũng không cần nhiều kiểu, Tử Lan liền thêu
lớn một chút, động tác rất nhanh, cộng thêm hôm trước cũng đã thêu được
hơn phân nửa, cho nên chỉ chốc lát sau, một chiếc hà bao dị thường đẹp
mắt đã ra đời từ tay Tử Lan, xuất hiện trước mặt Thạch nãi nãi.
“Phía trên có một chữ phải không?” Đại bá mẫu Lý Đại Nga cầm hà bao lên, chậc chậc than ra tiêng, kinh ngạc hỏi.
Tử Lan hơi xấu hổ nói: “Trong kinh rất nhiều người cũng thêu chữ lên hà
bao, những chữ này thường là phúc, thọ. Đây là chữ phúc.”
“Cái hà bao này có thể bán năm mươi tiền đồng, Tử Lan mà rảnh rỗi thì dạy Hạnh
Hoa tỷ của con nha, sau này cũng cho nàng thêu đồ bán.” Lý Đại Nga tính
tóan một chút, nói với Tử Lan.
Tử Lan hơi nhíu mày, sau đó cười
nói: “Không có việc gì, nếu Đường tỷ muốn học, cứ tới tìm con. Năm mươi
văn tiền, con phải tú tám ngày, trừ đi vải vóc, chỉ thêu, đồ thêu cũng
có thể kiếm hai mươi tiền đồng.” Có không gian tồn tại, một ngày nàng có thể thêu hai ba cái, nhưng nữ nhân Thạch gia đều không giỏi về việc
này, cho nên nàng phải khiêm tốn một chút.
“Sao phí vật liệu thêu lại đắt như vậy?” Thạch nãi nãi kinh ngạc hỏi.
Tử Lan cố ý thở dài nói: “Tuy đây chỉ là vài bình thường, mà còn là vải
may trang phục thừa. Nhưng vẫn rất mắc tiền, mà thêu một mặt hà bao còn
không đủ.”