Làm cơm cũng sắp xong, Hoa Đào chạy ra kêu mọi người trở lại. Mọi người vừa trở về thì Thạch Tiểu Sơn cùng thê tử Lý Nhị Ny cũng vừa hay trở về từ
nhà ngoại.
“Thê tử Tiểu Sơn, mẹ con khá hơn chút nào chưa?” Đại bá mẫu Lý thị hỏi con dâu.
Lý Nhị Ny gật đầu, trả lời: “Khá hơn một chút rồi ạ, mẫu thân, con nghe
nói hôm nay một nhà thúc phụ trở lại, phụ thân con bắt hai con gà bảo
con mang vê, nói là ăn mừng một nhà thúc phụ trở lại.”
Lý thị gật đầu, Lý thị cũng vừa nhìn qua hai con gà, nhà ngoại Lý Nhị Ny cũng là
một nhà trong thôn, đối với thân gia này Lý thị cũng hài lòng, chẳng qua là thê tử lãi Nhị cái gì cũng tốt, chỉ là đã vào nhà hơn hai năm rồi,
bụng không có động tĩnh gì.
Bởi vì thái độ Tử Lan không giống
kiếp trước, lại có lễ với gia gia, vì thế mới đầu Tử Lan thấy mọi người
đều đối đãi nhiệt tình.
“Đúng là hài tử lớn lên trong thành, các
ngươi nhìn Tử Lan của chúng ta đi, khuông mặt thật nhỏ bé mềm mại a.”
Giang Thúy Hoa vác cái bụng bự, lôi kéo Tử Lan, cười nói. Tử Lan thấy
Giang Thúy Hoa cố ý ưỡn bụng, cũng biết là cố ý chọc tức đệ muội vào cửa hai năm mà chưa có thai đây. Quả nhiên, Lý Nhị Ny thấy bụng Giang Thúy
Hoa, sắc mặt có chút tiều tụy lại càng thêm ảm đạm.
Mọi người
chung quanh cũng phụ họa theo, Thạch nãi nãi mặc áo mới mà Tử Lan đưa,
kéo Tử Lan tới bên cạnh, cười nói: “Tử Lan của chúng ta không chỉ có vóc người đẹp, mà tay nghê cũng tốt, các ngươi nhìn đi, ta cùng gia gia mặc y phục trên người, đều là con bé tự mình làm, còn thêu cả hoa, không có mẫu thân, hài tử phải sớm đảm đương việc nhà. Thật là không tệ.”
“Nãi nãi đừng giỡn con? Hạnh Hoa tỷ tỷ mới lợi hai. Động tác nhanh nhẹn, con chỉ biết nhóm lửa, Lê Hoa tỷ tỷ cùng Hoa Đào muội muội đều lợi hại, làm đồ ăn thật ngon a. Con chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, lại không giúp
gì được.” Tử Lan ngồi trên cái ghế nhỏ, bị Thạch nãi nãi lôi kéo tới
không thoải mái, dứt khoát làm bộ dựa hẳn vào người Thạch nãi nãi, cười
nói.
“Được rồi, được rồi, cô nương nhà ta ai cũng tốt.” Giang Thúy Hoa lập tức tán dương.
Mọi người lại cười nói phụ họa theo, lúc đó, Thạch lãi đại Thạch Hữu Đức
kinh ngạc hỏi thăm Thạch Hữu Lương tại sao muốn tự chuộc thân trở về
nhà, trong giọng nói không giấu được hâm mộ với người nhà phú quý.
Nhưng năm này, Thạch Hữu Lương tiếp xúc với không ít loại người, liếc mắt có
thể thấy ca ca không hiểu hết được, vì thế cười cười với ca ca, mới nói: “Nô tài nhà phúa quý có thể ăn no mặc ấm, nhưng là… Ai! Mọi người không biết thôi, gia tộc lớn, khổ nhiều hơn, bọn họ căn bản không coi mạng
sống của nô tài là một cái mạng người, có một quản sự cùng với thôn
trang đệ ở, co một cô nương nha hòan trong phủ, cô nương này dáng dấp
xinh đẹp, kết quả bị thiếu gia coi trọng, thu vào phòng, kết quả phụ mẫu nàng chưa kịp cao hứng, lại vì do Thiếu phu nhân không thích, bị đánh
chết tươi, ngay cả lý do cũng không có, liền bán cả nhà bọn họ. Nam đi
đào đá, nữ bán vào kỹ viện…”
Thạch Hữu Lương nói, mọi người đều sợ hãi, có tin một cô nương trong thôn bị
đưa đi làm nha hòan Tô phủ ở trấn trên, sau lại làm di nương, kết quả
lại là một thi thể nhưng hai mạng. Hoặc là mấy ngày trước một nhà địa
chủ, đi ra ngòai thấy một cái túi, bên trong đó là một xác người.
“Lão Tứ, những năm nay ngươi chịu khổ nhiều rồi, nếu không phải vì phụ thân
vô dụng này, ngươi cũng không chịu khổ nhiều như vậy?” Thạch gia gia
nghe tới những thứ này, trong lòng rât khổ sở, nghe đôi câu của nhi tử,
cũng đóan được những năm qua nhi tử sống cũng không thoải mái.
Lúc này cơm đã chín, ba Bá mẫu cùng hai Tẩu tử cùng đi vào bếp bưng đồ ăn
ra ngòai. Thạch nãi nãi lôi kéo Tử Lan ngồi ở trong phòng, Thạch gia gia dẫn nhóm nam nhân ăn ở bên ngòai, Thạch Lâm cùng Thạch Hữu Lương cũng
đi theo.
“Nãi nãi, ăn đùi gà.” Tử Lan cầm chiếc đũa kẹp lấy miếng đùi gà, trong mâm chỉ có một cái đùi gà, Tử Lan vừa gắp lên, đã thấy
ánh mắt mấy Đường tỷ thay đổi, sau đó mọi người kinh ngạc hạ ánh mắt, Tử Lan gắp đùi gà để vào trong bát Thạch nãi nãi, bất kể thế nào, hiện tại Thạch nãi nãi đối tốt với nàng, nàng cũng nguyện ý đối xử tốt với Thạch nãi nãi.
Hai ngày nay tâm tình của Thạch nãi nãi tốt lắm, tiểu
nhi tử ly biệt hơn hai mươi năm trở lại, lại nhìn cháu gái hiếu thuận
như vậy, miệng ngọt tay khéo, trong lòng tự nhiên có mấy phần yêu thích, cười gắp mấy đũa thịt heo vào trong bát Tử Lan, nói: “Con cũng căn đi,
nãi nãi nhìn thấy con ở cửa, trong lòng cũng thấy no rồi…”
(Muanho: bà bà à, bà có thể nói củ chuối hơn không à. Nghe như những người yêu nhau nói cho nhau nghe ý ạ.)
“Tạ ơn nãi nãi.”Tử Lan cúi đầu ăn, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý tới Thạch
nãi nãi, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Thạch nãi nãi, rồi nhặt xương cá
cho Thạch nãi nãi… Tử Lan ăn ít thịt cùng rau dưa, thậm chí còn đem cái
trứng gà Thạch nãi nãi gắp cho Tử Lan, thả vào trong chén của Giang Thúy Hoa, trứng gà này là Thạch nãi nãi phân phó Thạch Hạnh Hoa nấu, chỉ có
Tử Lan cùng đệ đệ, với tiểu Trụ tử có, những người khác đều không có, Tử Lan cười nói với Giang Thúy Hoa: “Đại tẩu thân thể đang mang bầu, ăn gà bổ nhất.”
“Nãi nãi, sau này con thêu thùa nhiều một chút, để nãi nãi ngày ngày có thể ăn gà.” Tử Lan nhìn Thạch nãi nãi hài lòng cười,
ngọt ngào cam kết. Không ai đáng người mặt cười, trải qua mấy đời Tử Lan hiểu rõ cách lấy lòng một người như thế nào, mặc dù nàng không có năng
lực đấu đá trong nhà, mưu kế trong bụng cũng không nhiều, để Thạch nãi
nãi yêu thương che chở, nàng có thể yên ổn sống tốt.
“Đứa bé
ngoan, thật là đứa bé ngoan.” Thạch nãi nãi từ ái nhìn Tử Lan, khích lệ
nói: “Thêu thùa nhiều sẽ không tốt cho mắt, rảnh rỗi làm một chút là
được, đừng làm cả ngày, biết không?”
Đóan chừng lúc ăn cơm, Tử
Lan biểu hiện rất tốt, Thạch nãi nãi không cho Tử Lan nhúc nhích, lôi
kéo Tử Lan kể cho bà nghe cuốc sống những năm qua, dọc đường đi Thạch
Hữu Lương có kể qua, Tử Lan cố ý nói khó khăn một chút, ví dụ là phục vụ chủ tử như thế nào, bị trừng phạt ra sao… Nghe xong, nhóm nữ nhân càng
thêm đau lòng. Về phần bạc chuộc thân, nói là mẫu thân của Tử Lan vì cứu chủ tử mà mất mạng, cho nên không đòi họ bạc, thả bọn họ tự do, cho một cái xe ngựa để bọn họ trở về nhà.
“Đáng thương…” Thạch nãi nãi
chảy nước mắt nói: “Mẫu thân con là người tốt, đáng thương cho hai đứa
bé ngoan các con, ta đây … Nếu không phải là nàng, đóan chừng cả đời này ta cũng không thấy được các con…”
“Mẫu thân con cũng nói không có cơ hội phục vụ nãi nãi. Để cho cháu gái có
cơ hội thay mẫu thân phục vụ người.”Tử Lan cúi đầu, khóc nói.
(muanho: có cần thiết phải dàn dựng như vậy không… Ôi lòng dạ con người… đau đớn lắm…)
“Đứa bé ngoan, nãi nãi còn khỏe mạnh, không cần con phục vụ, sau này nãi nãi chiếu cố con, đáng thương, còn nhỏ tuổi mà đã không có mẹ.” Thạch nãi
nãi đã sáu mươi tuổi, nhìn già nua, nhưng hàng năm làm việc, thân thể
cũng khỏe mạnh.
Buổi tối hôm đó, Thạch nãi nãi, Tử Lan cùng Hạnh
Hoa ngủ trên một cái giường, sắp sửa trước, Tử Lan gọi Hạnh Hoa, Lê Hoa, Hoa Đào vào đưa cho mỗi người một cái châm hoa. Mẫy nữ hài tử liền cao
hứng không thôi.
“Chắc cũng mất không ít tiền a? Cất hết đi. Không được vứt bỏ nha.” Thạch nãi nãi đau lòng nói.
Tử Lan rúc vào lòng Thạch nãi nãi: “Phụ thân con nói con có năm tỷ muội.
Đây đều là do con thêu thùa kiếm được tiền rồi mua, trước kia làm nô tài cho người ta, cũng không dám thổ lộ tình cảm với những nha đầu khác
trong phủ, cũng không có tỷ muội giúp đỡ, bây giờ có nhiều tỷ muội như
vậy, con thật sự rất cao hứng…”
“Nha đầu ngốc!” Thạch nãi nãi
cười, vỗ vỗ tay Tử Lan, sau đó quay ra nói với ba cháu gái khác: “Sau
này chung sống hòa hợp với Tử Lan, các con đều là tỷ muội của nhau, biết không?”
“Dạ.” “Sẽ sống thật tốt với nhau.” Ba nữ tử đồng thanh, tuổi đều chưa lớn, trong chốc lát liền tán gẫu rất vui vẻ.
Tử Lan định bụng rửa chân cho Thạch nãi nãi, vì thế nàng nói: “Nghe thái y nói mỗi ngày hoàng thượng đều ngâm chân, nói rằng trên chân có nhiều
huyệt vị, thường dùng nước nóng ngâm chân, thân thể cũng tốt hơn. Bà
nội, hôm nay bà cũng ngâm chân nha.”
“Như vậy sao? Hạnh Hoa, con
đi đun nhiều nước một chút, để cho gia gia, cha con, thúc con cũng ngâm
chân… Ừ, con và Tử Lan cũng ngâm chân luôn đi.” Thạch nãi nãi liền phân
phó cháu gái.
Thạch Hạnh Hoa nghe xong, liền đi vào bếp đun nước.
“Phù, ngâm chân thực sự là thoải mái a.” Thạch Hạnh Hoa nằm trên giường cười nói.
Thạch nãi nãi đắc ý nói: “Con không nghe muội muội con nói sao? Hoàng đế cũng ngâm chân. Sau này chuẩn bị củi nhiều một chút, chúng ta cùng ngâm chân hưởng thụ như hoàng đế.”
“Bà nội, con nghe phụ thân nói, bà
nướng bánh trứng rất ngon, hai mươi mốt năm, ngay cả ngủ phụ thân cũng
mơ tới bà nướng bánh, ngày mai bà có thể dạy con làm không?” Tử Lan đột
nhiên nhớ tới, kiếp trước Thạch nãi nãi nướng bánh, nhưng một miếng cúng không cho nàng ăn, đời này, không biết bà có thay đổi không?
Nghe Tử Lan nói, Thạch nãi nãi trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: “Được.
Sáng mai bà nội liền nướng bánh cho con và cha con, những năm này mỗi
lần nướng bánh, bà cũng nhớ tới cha con.”
Tử Lan vụng trộm bĩu
môi, nghĩ thầm nếu cả nhà nàng trở lại với bộ dàng ngheo nàn, Thạch gia
sẽ là bộ dáng hiện tại sao? Nhưng tốn chút tiền, để phụ thân cao hứng,
Tử Lan cảm giác nàng vẫn có thể nhẫn được.
Sáng sớm hôm sau, Thạch nãi nãi dậy thật sớm. Nướng bánh, Tử Lan ở một bên giúp đỡ bà.
“Cho con, mau ăn đi.” Lúc Tử Lan nhóm lửa, Thạch nãi nãi đưa miếng bánh
nướng đầu tiên cho Tử Lan, Tử Lan nhận lấy cắn một miếng. Vừa ăn vừa nói ngon, tiếp theo nói những lời dễ nghe, chọc cho Thạch nãi nãi cười
không ngừng.
Thường ngày điểm tâm sáng đều do con dâu làm, lâu
rồi Thạch nãi nãi không làm, Tử Lan ăn một chút, bà nướng chút bánh,
bưng cho tiểu nhi tử, tiểu tôn tử ăn.
“Chính là vị này, mẫu thân, đây chính là mùi vị nhi tử đã nhung nhớ hơn hai mươi năm.” Thạch Hữu
Lương cắn một miếng bánh, rưng rưng nói với Thạch nãi nãi.