Chi Nông Tâm

Chương 24: Chương 24




Lúc còn ở Chương gia, Thạch Hữu Lương đã từng đi chọn mua quản sự, vì sinh tồn, đã sớm học được cách xử lí mọi việc, về việc dựng nhà, Thạch Hữu Lương đều dùng người trong thôn, hắn lấy mười hai lượng bạc đổi ra tiền đồng, thương lượng với Thạch gia gia xong, hắn ra giá mỗi ngày trả hai mươi văn tiền công, thường thì ở nông thôn, thuê thợ thì nữ nhân sẽ nấu cơm cho thợ ăn, nhưng Thạch Hữu Lương thương nữ nhi, cho nên tăng tiền công một chút, không có nấu cơm thợ…

“Phụ thân thật sự muốn xây thành nhà ngói sao? Có đủ tiền không ạ? Mỗi người cần có một gian phòng riêng, còn phải làm chuồng heo, chuồng bò, còn có đại viện, trồng cây ăn quả…” Muốn dựng nhà, trong lòng Tử Lan rất kích động, nhưng mà có chút lo lắng. Bình thường người ta chỉ làm nhà gạch mộc, nhà ngói dấu hiện của nhà phú quý.

Thạch Hữu Lương cười nhìn nữ nhi cao hứng: “Phụ thân dựng nhà chính, còn nhà bếp dùng gạch mộc, chờ thêm hai năm nữa kiếm tiền, liền đổi thành nhà ngói hoàn toàn. Tiền thì nhà chúng ta có không nhiều lắm.”

Tử Lan nhìn phụ thân, nghĩ thầm phụ thân thật thông minh, nhà lớn như vậy cũng không cảm thấy là nhà có tiền, hơn nữa chỉ có phòng bếp không làm nhà ngói, cũng không ảnh hưởng nhiều. Dùng phương thức này nói cho mọi người thấy nhà nàng không có tiền, sẽ ít người chú ý tới nhà nàng hơn, mặc dù đúng là bọn họ không có nhiều tiền. Mua đồ tốn mười hai lượng, làm hộ tịch tốn hai lượng, đưa gia gia năm lượng, mua đồ cho nhà năm sáu lượng, rồi tiền mua trâm cài, Thạch Hữu Lương cũng không dùng tiền Tử Lan cầm. Phòng bếp dùng gạch mộc, nhân công mất hơn hai mươi hai lượng, đồ dùng trong nhà cũng tốn tiền, tổng cộng cũng phải tốn ít nhất sáu mươi hai, trong tay phụ thân dư ra nhiều nhất cũng không tới hai mươi lượng bạc, sau này phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Tử Lan không biết chuyện, Thạch Hữu Lương còn mua hai mẫu ruộng trũng, ba mẫu ruộng dốc, hiện tại trong nhà cũng có tám mẫu đất, chờ tới lúc Tử Lan biết, Thạch Hữu Lương đã xài tiền rồi, ruộng nước tương đối đắt, hơn nữa Thạch Hữu Lương vừa mua đất tốt, một mẫu năm lượng, ba mẫu ruộng dốc tốn sáu lượng, liền biết phụ thân thật là không có tiền, muốn lấy tiền đưa phụ thân nhưng phụ thân lại cự tuyệt.

“Nãi nãi, một con heo một bữa ăn nhiều như vậy ạ?”Tử Lan học nuôi heo, liền hỏi nãi nãi, nàng không biết, ở kiếp trước lúc mới bắt đầu không có tiền nuôi heo, sau đó không cần nàng động thủ. Cho nên bất kể sống ở đâu, nàng đều đi theo học tập nãi nãi.

Cháu gái thoạt nhìn yếu ớt, cái gì cũng không biết, nhưng miệng ngọt, không hiểu liền hỏi, hơn nữa làm việc gì đều vui vẻ, mặc dù làm chậm, nhưng Thạch nãi nãi cũng kiên trì cẩn thận dạy bảo. Một dạy, một hỏi, có qua có lại, Tử Lan cảm thấy Thạch nãi nãi càng tốt với nàng hơn.

Tử Lan làm không ít việc, nhưng vẫn trắng noãn như trước, khiến cho đám người Hạnh Hoa cực kì hâm mộ, Tử Lan nhìn ánh mắt hâm mộ của các nàng, hạ mi mắt, vì đôi tay này, nàng cũng bảo dưỡng không ít hơn Hạnh Hoa, mỗi ngày đều dùng nước bùn trong ao sen để bảo dưỡng. Rồi ăn hạt sen, nếu không thì tay đã không được như vậy, thân thể không thích ứng được, đã sớm mệt mỏi ngã bệnh rồi.Thạch Lâm được Thạch Hữu Lương đưa vào học đường của thôn, nhìn Tử Lan mỗi ngày mệt mỏi như vậy, hắn cũng chậm rãi quen với hòan cảnh hiện tại. Thạch Lâm dù gầy và đen hơn, nhưng lại càng ngày càng có tinh thần hơn. Làm Tử Lan rất đau lòng, nhưng hiện tại mọi người đang nhìn vào, cũng không tiện tác động, chỉ có thể mong mỏi bọn họ có thể sống sót mấy tháng này, đợi đến khi nhà mình ổn định… Hiện tại chỉ có thể… Nhớ đời trước, từ một gia đình nghèo trở lên giàu có, người xung quanh nhìn vào, rồi các loại chất vấn, tính ra nàng là người của tam thế, cũng đã sớm quen.

“Hạnh Hoa, nãi nãi nấu hai quả trứng gà, con cùng Tử Lan mỗi người một quả, mau ăn đi.” Sau khi giặt xong một đống y phục lớn trở về, Thạch nãi nãi cho Thạch Hạnh Hoa cùng Tử Lan mỗi người một quả trứng gà, để bồi bổ thân thể cho hai nàng, Tử Lan để lại trứng cho đệ đệ, Thạch nãi nãi nhìn Tử Lan không ăn, liền hỏi tại sao, Tử Lan làm nũng nói, muốn giữ lại cho đệ đệ bồi bổ, cho nên không ăn, không nghĩ tới Thạch nãi nãi lại cho nàng một quả trứng gà nữa.

Thạch Lâm nhận lấy trứng gà, vừa sờ vừa hô lên tiếng, cười híp mắt hỏi: “Tỷ tỷ ăn chưa?”

“Tỷ ăn rồi. Tiểu Lâm ăn đi, chờ dựng nhà xong, tỷ tỷ sẽ nuôi mấy con gà, ngày ngày cho đệ đệ ăn trứng gà, còn có thể ăn thịt gà.” Tử Lan bóc vỏ cho Thạch Lâm, cười nói.

“Trước kia cảm thấy trứng gà chẳng có gì tốt, tỷ tỷ đừng lo lắng cho đệ, đệ đi học không mệt mỏi, tỷ tỷ mới mệt mỏi đấy.” Thạch Lâm vừa ăn trứng gà vừa nói.

Tử Lan sờ sờ đầu hắn: “Không mệt, không mệt là tốt rồi. Sau này chúng ta sẽ trải qua những ngày thật tốt.” Đứa bé này quá ngoan, lúc ở trên đường đã hoạt bát hơn nhiều, nhưng tới nơi này, lại trở lên trầm mặc.

“Sau này đệ có thể theo Tiểu Sơn ca ca lên núi bắt thỏ sao?” Ăn xong trứng gà, Thạch Lâm đột nhiên hỏi.

Tử Lan gật đầu, hiểu tính tiểu hài tử ham chơi, đệ đệ hiện tại hoạt bát hơn, nàng cũng thoáng yên tâm, cười nói: “Được, sau này để phụ thân dẫn đệ đi cùng, bắt thỏ, bẫy gà rừng, tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho đệ.”

“Tốt quá. Đệ còn chưa từng ăn thịt thỏ hoang.” Ánh mắt Thạch Lâm tỏa sáng, cao hứng nói.

Tử Lan nhìn đứa bé này, thầm đóan sẽ không ai phải phiền não vì hài tử quá ngoan, đời trước Thạch Lâm chết, Chương Vân Kiệt dùng tên của Thạch Lâm đi thi, mình hao tâm tốn sức giúp đỡ hắn, cuối cùng khi hắn leo được lên cành cao rồi, lại không nghĩ rằng cuối cùng vì hắn mà… Mặc dù có nguyên nhân, nhưng là… Tử Lan bỏ qua tính tóan giúp đỡ đệ đệ làm quan cao, Thạch Lâm không thông minh như Chương Vân Kiệt, chỉ cần Thạch Lâm vui vẻ, để cho hắn bình an sống cả đời cũng đủ rồi.

Hàn huyên với đệ đệ một lát, Tử Lan lại cầm kim thêu lên,vừa thêu vừa nghĩ, mình nhất định chống đỡ, làm nông dân rất vất vả. Buổi sáng nàng cùng hai tẩu tẩu nấu cơm, sau đó cho heo ăn, cho gà ăn, cắt cỏ, thêu thùa, dọn dẹp phòng,… Đều không coi là gì, cả nhà cũng công nhận Tử Lan nấu ăn ngon, nhưng mỗi bữa ăn nàng đều nấu rất lãng phí mỡ, gia vị cho vào quá nhiều, bây giờ một nhà nông chưa thể đủ điều kiện để lãng phí như vậy, cho nên lúc Tử Lan nấu cơm, Thạch nãi nãi cấm nàng dùng mỡ, … Cứ như vậy Tử Lan cảm thấy thờ ơ, nàng có không gian, nhưng khi nhìn phụ thân, đệ đệ, càng ngày càng gầy hơn, trong lòng rất khó chịu.

Bởi vì Thạch gia gia và Thạch nãi nãi bày tỏ thiện ý với Tử Lan, cho nên Tử Lan lặng lẽ nghiền một viên hạt sen quấy vào chai mật ong. Bất kể nói thế nào, hiện tại nàng với Thạch nãi nãi cũng có chút tình cảm, hơn nữa Thạch nãi nãi cũng đã áp chế mấy bá phụ bá mẫu, mặc dù rất hâm mộ Thạch Hữu Lương có thể dựng nhà, thỉnh thoảng cũng có chút ngôn từ ghen tỵ, nhưng cũng không quá đáng lắm.

“Nãi nãi, mật ong có tác dụng nhuận tràng, đẩy độc từ trong cơ thể ra ngòai, nãi nãi thường xuyên uống sẽ tốt cho thân thể.” Lần đầu Thạch nãi nãi bị đau bụng, Tử Lan liền giải thích.

Thạch nãi nãi cũng cảm thấy dù đau bụng nhưng tinh thần cũng khá hơn nhiều, mà đau bụng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ đi nhà xí ba bốn lần, theo Tử Lan khuyên giải, kiên trì để Thạch nãi nãi uống mấy ngày, người già cả đời đều là tự học tự tích lũy kinh nghiệm, sau khi uống mấy ngày, cảm thấy tinh thần cùng khí sắc đều tốt hơn rất nhiều, thậm chí Thạch nãi nãi cũng cảm thấy hình như bà mắt tinh hơn tai thính hơn, thắt lưng cũng đau ít hơn, đi đứng linh hoạt hơn.

“Nãi nãi, con nghe nói, con người, tâm tình tốt, thân thể liền tốt, nãi nãi có tâm tình tốt lắm, liền cảm thấy thân thể tốt.” Tử Lan biết chỉ có một viên hạt sen, một chai mật ong, mặc dù chai không lớn, nhưng mỗi lần một muỗng nhỏ, cũng đã không có hiệu quả lớn như vậy, cũng có tác dụng nhưng không quá nhiều như Thạch nãi nãi nói. Lúc dựng nhà, bởi vì một nhà Tử Lan rất hiếu thuận, Thạch nãi nãi còn mở một mảnh đất phía sau phòng Tử Lan, trồng một chút rau dưa cho nhà Tử Lan… rất nhiều loại.

Mọi thứ thật tốt, liền làm nước uống cho cháu gái sắp xuất giá, một chai nhỏ mật ong rất nhanh đã uống hết, sau đó Thạch Hữu Lương lại mua tiếp một chai, Tử Lan nhìn thấy thân thể Thạch gia gia và Thạch nãi nãi đã khá hơn nhiều, cũng không cho thêm hạt sen vào mật ong nữa.

Tử Lan đã mười hai tuổi, ở thời đại này coi như là một đại cô nương rồi, cộng thêm dung mạo được bảo dưỡng tốt, cho nên nàng không thích ra cửa, mỗi ngày đều giúp Thạch nãi nãi làm chút việc nhà, hết may vá, lại sửa lại bao, trong lòng mọi người và Thạch nãi nãi, Tử Lan rất khéo léo và hiểu chuyện. Bụng Giang Thúy Hoa càng ngày càng to, hiện tại nàng không làm việc trong nhà nữa, mà Thạch Hạnh Hoa cũng vì chuẩn bị hôn lễ sắp tới, vội vàng bảo dưỡng, thêu đồ cưới… Tất cả việc trong nhà liền đặt lên vai Nhị đường tẩu Lý Nhị Ny, nàng đã vào cửa được hai năm, nhưng bụng lại chẳng có tin tức gì, cho nên so với đại đường tẩu, nàng càng ít nói hơn, càng thêm trầm mặc.

Mặc dù không thể giúp nấu cơm, nhưng mỗi ngày Tử Lan sẽ nấu chút canh hạt đậu, nhờ Thạch Tiểu Hổ đưa tới chỗ dựng nhà giúp nàng, trong canh hạt đậu Tử Lan đã cho thêm hạt sen, bởi vì khi làm việc rất vất vả, cần thêm năng lượng. Tử Lan không nghĩ tới, vì mỗi ngày mọi người làm việc bị bụi bẩn, đều phải chờ người đi nấu nước để rửa mặt rửa tay, vì thê Thạch Hữu Lương liền nảy ra ý tưởng, nhờ người làm một cái giếng ở giữa sân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.