Bởi vì Thạch Hữu Lương thanh tóan tiền công rất hào phóng, mọi người ai
cũng vui vẻ, dân thôn tới giúp một tay, cho nên chẳng mấy chốc, phòng ốc đã được xây xong, Tử Lan nhan nhìn hơn phân nửa là nhà ngói, phòng bếp, nhà vệ sinh, tường là gạch mộc, nhìn tổng thể thì cũng không quá đẹp,
nhưng Tử Lan vẫn cực kỳ cao hứng, chờ mọi người rời đi hết rồi, bởi vì
là nhà mới, không thể vào ở ngay, Thạch Hữu Lương còn tự đào một cái hầm nhỏ. Nhà cầu cũng là Thạch Hữu Lương làm theo ý kiến cải tạo của nữ
nhi, thoạt nhìn sạch hơn nhiều so với những nhà khác, tuy phòng bếp xây
bằng gạch mộc, nhưng rất rộng rãi, thoải mái. Phòng ốc như vậy cũng đã
tốt hơn nhiều so với nhiều nhà, nhưng lại cực kỳ khác biệt với loại nhà
phú hộ, mặc dù cả thôn cũng chỉ có hai ba nhà có phòng ốc tốt như nhà Tử Lan, Tử Lan rất thỏa mãn, tốt quá cũng không tốt. Thu thập phòng ốc một chút, dọn dẹp một vài ngày, một nhà Tử Lan mang theo đồ đạc chuyển vào
nhà mới.
Lúc dựng nhà, dượng Tử Lan cũng tới đây giúp một hai
ngày, bởi vì cô mang thai mà không trở về, không có cơ hội gặp biểu
muội, Tử Lan cũng không nhờ dượng mang châu hoa về cho biểu muội, vì
nàng nghĩ tự tay đưa cho biểu muội sẽ tốt hơn.
Thật ra nhà mới cũng
không đến nỗi chỉ có bốn bức tương, nhưng cũng không kém vậy là mấy, trừ cái giường, cái bàn ở ngòai, những đồ khác đều không có, nhưng Thạch
Hữu Lương đã nói qua, sẽ lên rừng đốn củi, sẽ tự làm đồ đầy đủ cho cả
nhà.
“Phụ thân, hay là thôi đi. Không nói lên núi đốn củi rất
mỏi, mà còn rất nguy hiểm.” Tử Lan hết sức khuyên can Thạch Hữu Lương
thay đổi chủ ý. Thật ra trong nhà có ít đồ, nhưng cũng coi là khá rồi.
Nhưng Thạch Hữu Lương không nghe nữ nhi khuyên, ngay từ lúc trở lại Chương
phủ, Tử Lan liền biết rõ đạo lý, tự dựng nhà, rồi trong nhà có ít đồ
người ta đã chú ý, bây giờ cái gì cũng mua đủ, chọc người ngòai ngứa mắt sao? Dù sao cả nhà mới trở về, Thạch Hữu Lương không muốn gây chuyện
thị phi. Quan trọng nhất là tiền bạc trong nhà cũng không còn dư lại bao nhiêu.
Nghe Thạch Hữu Lương giải thích, Tử Lan cúi đầu, tuy biết phụ thân đúng, nhưng trong lòng vẫn đau xót. Phụ thân tự đốn củi, tự
mình làm đồ trong nhà, quả thật tiết kiệm tiền, nhưng rât mệt mỏi.
“Được rồi, chuyện trong nhà con không cần suy nghĩ quá nhiều, sáng mai phụ
thân dẫn con đi lên trấn trên mua đồ, nhà chúng ta có mỗi một cái giường cũng cũ kĩ rồi, là mang từ Chương gia đi, trước mua gia vị, lương thực, hai tháng sau mới đến vụ thu hoạch, chúng ta cần làm gì đó.” Thạch Hữu
Lương nói với nữ nhi, sờ sờ đầu nàng, biết nàng đau lòng cho mình.
“Dạ, phụ thân cầm túi hà bao đi bán nhé, trong túi con để cỏ trừ muỗi, cho
nên đeo hà bao có thể trừ muỗi, như vậy bán sẽ được giá hơn.” Tử Lan nói xong liền lấy ra hơn hai mươi cái hà bao và mười mấy túi hương.
Thạch Hữu Lương nhìn đống đồ này, đau lòng không dứt: “Sao thêu nhiều như
vậy? Không phải phụ thân đã nói một ngày không được thêu quá nhiều hay
sao? Giờ còn nhỏ nhưng phải cẩn thận không sẽ hỏng mắt đấy. Con thật
không biết nghe lời gì cả? Trong nhà đã có phụ thân lo lắng.”
“Những hà bao và túi hương này đều thêu không quá phức tạp, nhắm mắt lại cũng
có thể thêu, không làm tổn thương ánh mắt đâu, không có chuyện gì. Hơn
nữa con cũng không muốn phụ thân mệt mỏi như vậy.” Tử Lan giải thích.
“Như vậy mà không tinh xảo sao, lần trước bán hà bao cho con, lão bản đã nói đây là hàng thượng phẩm đấy.” Thạch Hữu Lương phản bác, nữ nhi ưu tú,
sao hắn lại không biết chứ? Mặc dù những hà bao này không tốt bằng đồ ở
kinh thành hay Kim Thạch Trấn, nhưng cũng không kém bao nhiêu,…
Nhưng mà vẫn phải che che giấu giấu, đại tẩu đã nói không ít lần, Tử Lan thêu tốt, có thể kiếm tiền. Tuy nữ nhi cũng cần có danh tiếng tốt, nhưng nếu quá lộ vẻ cũng không tốt lắm.
Sáng sớm hôm sau, đệ đệ đã đi học, cho bò ăn, lại nói với Thạch nãi nãi, buổi trưa cho đệ đệ ăn cơm ở đây, sau đó Tử Lan liền đi theo phụ thân,thuê một xe lắc lư lên đường, bò
con nhà nàng còn nhỏ, chưa thể đánh xe.
Thạch Hữu Lương và Tử Lan cầm hà bao tới tiệm, Thạch Hữu Lương tính tóan chỉ bán năm cái hà bao,
nhưng Tử Lan nói trong túi còn có cỏ khử muỗi, thời gian dài thì sẽ mất
công hiệu, lúc này mới tính tóan bán hết một lần.
Túi hương là
Tử Lan ngâm qua nước hoa trong không gian, cỏ khử muỗi cũng là ở trong
không gian càng làm tăng cường công hiệu, cho nên túi hương còn có nhàn
nhạt mùi hoa, có cở khử muỗi, kiểu dáng mới mẻ, Thạch Hữu Lương cò kẻ
mặc cả với chủ tiệm cả buổi, mới định một trăm văn môt hà bao, đắt gấp
đôi hà bao thượng phẩm, cho nên lần này lên trấn thu hoạch được hai
lượng bạc một trăm văn tiền.
“Mua thêm chút vải, con sẽlàmy phục cho phụ thân và Tiểu Lâm, còn mua thêm mấy đôi giày nữa, còn phải mua
thêm lương thực, gia vị… Phụ thân, con muốn mua rất nhiều đồ.” Tử Lan
quay lại nói, đóan chừng hôm nay tốn nhiều tiền rồi đây.
Tử Lan
kiếm được hai lượng bạc, mua vải đã không còn dư lại mấy, vốn không cần
mua nhiều vải như vậy, nhưng Tử Lan muốn may y phục, y phục nàng mặc bị
rách cũng không thỏai mái, Thạch Hữu Lương cũng đau lòng cho nữ nhi, dứt khóat mua nhiều một chút, để nàng làm ý phục, mà nhi tử cũng cần y phục mới, hiện tại hắn đang đọc sách, mặc quá kém cũng không tốt… Sau thì
lại muốn làm y phục cho người trong nhà, phụ thân mẫu thân…
Cuối cùng Tử Lan còn mua ít vải vụn, vải lẻ, lúc này mới rời khỏi cửa
tiệm.Lần này hắn cũng không cự tuyệt nữ nhi đưa tiền cho hắn, nhưng chỉ lấy mười lăm tiền, dư lại bảy mươi hai, hắn sẽ không động tới…
Tử Lan âm thầm le lưỡi, trước kia nàng mua hạt giống, nông cụ, còn có gạo, gia vị tốn hai mươi hai, nhưng ngàn vạn lần không thể nói cho phụ thân, nàng nhất định phải kiếm lại đủ số tiền này. Mượn cơ hội đi mua đồ ăn
vặt, Tử Lan lặng lẽ vào không gian đổi y phục, đi tới một cửa hàng thêu
khác,bán đồ đổi được ba mươi lượng bạc, không để ý tới phụ thân nói nhà
này giá không cao.
Sau khi bán đồ, không những đủ mà còn dư lại
một chút, Tử Lan thở phào nhẹ nhõm. Bán thì cứ bán đi. Nhưng dù sao cửa
tiệm này giá không tốt, lần sau nàng cũng sẽ không bao giờ quay trở lại. Mà sau này việc bán đồ thêu sẽ do phụ thân đảm nhiệm, mà hiện giờ mặt
mình có nhiều vết sẹo, cũng chẳng ai nhận ra được, còn y phục trên
người, sau này sẽ trở thành nguyên liệu cho hà bao.
Sau đó Thạch Hữu Lương lại đi mua một bao gạo lớn, hai túi bột ngô, một
chút hạt đậu, … Tử Lan thì kén chọn mua gia vị, dầu muối tương dấm, tỏi
gừng… Những thứ đồ này trừ dầu muối đường tương dấm, những thứ khác nàng đã tính là mua nhiều hơn. Nhưng nàng lặng lẽ thừa dịp lúc phụ thân
không để ý mà bỏ vào không gian hơn một nửa.
Nhìn không gian
phong phú đồ này nọ, trong lòng Tử Lan thầm cảm kích tiền bối kiếp
trước. sau đó nàng để ý gạo là thức ăn đã tồn tại gần trăm năm, là một
lần công chúa hoàng thất tình cờ phát hiện… Từ đó có đủ loại sự tích
công chúa, Tử Lan biết nàng chỉ là một người được đổi kiếp, chẳng qua
người ta là may mắn chuyển kiếp thành công chúa cao cao tại thượng , còn nàng thì biến thành một tỳ nữ nhỏ nhoi, mà còn là tỳ nữ của nhà phạm
vào trọng tội. Nhưng Tử Lan vẫn cảm tạ tiền bối, dựa vào thứ đồ này,
nàng sẽ không bị đói.
“Phụ thân, mua chút thịt đi, con muốn ăn.”
Trước khi đi, Tử Lan nói như vậy, Thạch Hữu Lương lại đi mua tận mấy cân thịt, mua tới gần một cân xương. Nghe thấy nữ nhi thèm ăn, Thạch Hữu
Lương còn đặc biệt dẫn Tử Lan vào quán ăn vặt.
Nhìn một xe đầy
đồ, Tử Lan cảm thấy thật thỏa mãn. Trên xe, nàng líu ríu nói chuyện với
phụ thân là về nhà muốn nuôi một đàn gà, mấy con thỏ, nuôi hai con heo
nữa… Thạch Hữu Lương nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, nàng nói gì
cũng gật đầu đáp ứng.
Bởi vì rất nhiều đồ, hai người đi chậm rãi, trở lại thôn thì trời đã tối, cũng không làm người ta chú ý.
“Gia gia, đây là lúc ở trên trấn phụ thân mua thuốc cho người, nãi nãi, lần
trước phụ thân nghe nói cây lược gỗ của người bị hư, cho nên mua cho
người cái mới.” Sau khi cất xong đồ, Thạch Hữu Lương và Tử Lan, Tiểu Lâm lại lên xe tới nhà gia gia một chuyến.
Thạch nãi nãi không nghĩ
nhi tử lại có tâm như vậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tử Lan, nghĩ
thầm chắc là Tử Lan nhắc nhở, vì vậy, nhận lấy cây lược, sau đó dặn dò
Tử Lan thình thoảng qua đây, mỗi ngày phải chú ý, và không được quá lãng phí…
“Đã ăn tối chưa?” Thạch gia gia cất thuốc đi, rồi hỏi
“Trong nhà còn ít bánh bao, về hâm lại là có thể ăn ạ.” Tử Lan cười nói.
“Nhà mới dựng xong, thiếu thứ gì thì sang nói với nãi nãi của con một tiếng. Giờ cũng không còn sơm, mau trở về đi thôi.” Thạch gia gia vội vàng
nói, hiện trong nhà không còn cơm, giờ mà làm, lại mất một lúc lâu.
Tử Lan gật đầu, đáp một tiếng, liền dắt tay đệ đệ ra về. Tử Lan nói với
phụ thân rửa thịt heo giùm, dưới sự chỉ huy của Tử Lan, Thạch Hữu Lương
rửa thịt heo qua muối dấm, sau đó rửa sạch lại bằng nước thật lâu, cho
đến khi thịt heo không còn mùi lạ, mới bỏ thịt heo vào thùng nước treo
lên. Tử Lan nhanh chóng nấu ít cháo, hâm bánh bao, cắt chút thịt xào với đậu.
Thật lâu không được ăn thịt, vốn là chưa ăn cơm giờ Thạch
Hữu Lương và Tiểu Lâm đều đói, thấy bát cháo trắng ngần cùng thịt, không nhịn được bổ nhào vào ăn. Từ khi học được nhóm lửa, mỗi ngày Tử Lan đều nấu cơm, một ngày một bữa cơm nàng cho thêm bột hạt sen vào, mặc dù ít
nhưng lại có tác dụng rất tốt. Mỗi ngày đi nhà cầu hai lần, nghe Tử Lan
nói dối giải thích, mọi người đều thấy bình thường, Thạch Hữu Lương và
Tiểu Lâm cũng thành quen, trong nhà có giếng nước, cho nên Thạch Hữu
Lương còn làm hai thùng tắm lớn, một lớn cho Tử Lan dùng, một cái cho
Thạch Hữu Lương và Tiểu Lâm dùng chung.