Chi Nông Tâm

Chương 26: Chương 26: Nhớ thương






Sự thật chứng minh Thạch Hữu Lương cẩn thận là cần thiết, mặc dù Tử Lan mua một đống lớn gì đó, bởi vì về nhà không bị bao nhiêu người phát hiện, nhưng việc bán túi hương vẫn bị người ta phát hiện. Chuyện này là do hai đường tẩu Lý Nhị Ny nghe từ nhà mẹ đại tẩu Lưu thị đang bán tú phẩm nghe chủ tiệm nói, sau đó truyền tới tai người nhà Thạch gia.

Tử Lan buồn bực miệng lưỡi dân quê, cũng thấy may mắn sau này nàng sẽ bán cho tiệm khác, cũng sẽ hóa trang thành người khác.

Lưu thị cũng là tình cờ gặp chủ tiệm thêu nói chuyện cùng Thạch Hữu Lương, cho nên nói chuyện phiếm mới biết. Nghe chủ tiệm thêu nói mỗi tháng Thạch Hữu Lương bán đồ thêu của nữ nhi kiếm được gần một lượng bạc, lúc nhi tử Giang Thúy Hoa làm lễ tắm ba ngày, một nhà Thạch Hữu Lương tới đưa lễ, thăm hỏi xong, biết Tử Lan là đường muội của Thạch Tiểu Sơn, lại nghe Thạch nãi nãi khen ngợi Tử Lan hiếu thuận thế nào, lại chính mắt thấy Tử Lan chịu khó ở phòng bếp giúp một tay, sau đó để tâm.

“Thạch nãi nãi, đó là cháu giá mới của bà sao? Dáng dấp cũng thật dễ nhìn a.” Lưu thị âm thầm thăm hỏi, cười híp mắt nghe Thạch nãi nãi nói đúng.

Thạch nãi nãi gật đầu nói, không để ý vuốt vuốt y phục, từ áo đến váy đều do Tử Lan làm cho bà, trong lòng thấy thật yêu thương, bà biết lúc Tử Lan bán hà bao cùng túi hương,Tử Lan nói tiền vốn rất cao, cũng không có lừa gạt bà, bà hôm nay mặc y phục thêu chữ thọ, đừng nhắc tới nhiều làm cho người ta hâm mộ.

Lưu thị đảo tròng mắt, đột nhiên nói: “Thạch nãi nãi, Tử Lan đã có hôn ước chưa?”

Thạch nãi nãi sửng sốt một chút, lắc đầu nói:

“Hài tử vẫn còn nhỏ, sau này sẽ tính.”

“Không nhỏ, cũng đã mười hai tuổi, trước hãy định hôn ước đi thôi, Thạch nãi nãi, nữ nhi mười hai mười ba là đã được định hôn ước hết rồi.Thấy ai tốt thì định trước, chờ đến tuổi là cưới thôi.”

Lưu thị nghĩ thầm, huynh đệ nhà mẹ mình năm nay vừa được mười lăm, vóc người nhìn cũng tốt, nhà mẹ mình còn một huynh đệ, còn có ba mẫu đất, phụ thân mình làm nghề mộc, tiểu cô nương này dáng dấp cũng xinh đẹp, lại chịu khó, còn nhỏ tuổi mà một tháng đã kiếm được một lượng bạc, nếu trưởng thành thì…

Thạch nãi nãi suy nghĩ một chút cũng đúng, nhưng Lê Hoa còn chưa đính hôn, nói thế nào thì Tử Lan còn quá nhỏ so với Lê Hoa, hiện tại suy tính cho Lê Hoa trước, vì vậy cười hỏi: “Nói cũng đúng, nhà chúng ta có mấy nữ hài tử cũng đến tuổi làm mai rồi, chị dâu của Nhị Ny chắc hẳn là có đối tượng tốt a? Có thể giới thiệu chút không?”

“Huynh đệ nhà mẹ ta năm nay mười lăm rồi, Thạch nãi nãi cũng biết, nhà mẹ ta coi như cũng không tệ, huynh đệ ta lớn lên chắc chắn sẽ có bản lãnh, bà xem có thể kết thân hắn cho Tử Lan được không?” Lưu thị cao hứng nói.

Thạch nãi nãi suy nghĩ một chút, gia cảnh Lưu gia cũng không tệ, tên tiểu tử kia bà nhìn qua cũng được, rất chịu khó, nhưng nếu cùng với Lê Hoa thì tốt hơn, dù sao so với Lê Hoa Tử Lan nhỏ hơn, vì vậy nói: “Huynh đệ Lưu gia rất tốt, ta biết, nhưng là Lê Hoa nhà ta còn chưa định hôn ước, Tử Lan nhỏ hơn. Nếu không ngươi xem Lê Hoa thì thế nào?”

Lưu thị liếc nhìn Thạch Lê Hoa nói chuyện ở bên ngoài, thoạt nhìn cũng thanh tú, nhưng muội muội nàng là Tử Lan ở trong bếp giúp một tay, nàng lại ở trong đám người chẳng làm gì, làm sao có thể đồng ý, vẫn muốn Tử Lan, nhắm mắt lại trầm tư một chút, suy nghĩ chủ ý, vì thế cười nói:

“Đứa nhỏ Lê Hoa cũng tốt, hai người cũng kém mấy tháng, vốn cũng là xứng đôi, nhưng nghe nói là mười bốn tuổi, vậy thì là năm dê. Cháu ngoại ta là năm ngựa, Thạch nãi nãi, ngựa và dê không xứng đôi đâu. Cho nên ta mới nhìn chúng Tử Lan nhà bà, Thạch nãi nãi, cô nương nhà bà đều tốt, bà nói xem?”

Thạch nãi nãi nghe nói không hợp, vì vậy cũng không tiếp tục nữa, trước mắt Tử Lan là cháu gái bà thương nhất, bà vui vẻ vì đứa bé này cũng được người ta để ý, những việc Tử Lan có thể làm, nấu cơm, thêu hoa đều làm cực tốt, tiểu tử Lưu gia kia nghe nói là cũng tốt, nhưng mà bây giờ bà càng muốn tìm vợ cho Thạch Hữu Lương hơn, vợ hắn mất rồi, hắn còn trẻ, phải có một nữ nhân bên cạnh.

Nhưng mà Lưu gia không tệ, vì thế tính tóan sẽ thương lượng với Thạch Hữu Lương một chút, cũng chưa thể quyết đinh, bà nói thẳng: “Chuyện này ta phải suy nghĩ một chút, còn phải hỏi ý tứ phụ thân Tử Lan nữa.”

“Vâng, đúng vậy. Thạch nãi nãi, ta chờ tin của bà.” Trong lòng Lưu thị thật cao hứng, suy nghĩ một lát, lúc trở về, đi sang nhà mẹ, nói chuyện với cả nhà một chút. Lớn lên bản lĩnh của Tử Lan bày ra, nàng không tin nhà mẹ nàng sẽ phản đối.

“Tử Lan, nãi nãi sẽ chỉ đối tượng kết hôn cho ngươi. Ngươi đóan nói tới ai?” Hoa Đào sôi nổi chạy đến phòng bếp cười híp mắt nói với Tử Lan.

Tử Lan sửng sốt, trong đầu nhất thời hiện lên bóng dáng một người… Thở dài, nhét một cành rau vào tay Hoa Đào, nói: “Ta thật không biết. Mà có nữ nhi nhà nào lại treo hôn sự ở ngoài miệng đây? Ngươi đừng làm lọan thêm?”

Đời trước, Tử Lan nhớ, phụ thân trước khi lâm chung thay nàng định một hôn ước, nhưng sau khi phụ thân mất, trong lúc vô tình nàng phát hiện ra không gian này, cũng không tuân thủ mối hôn sự đó, mà mang theo Chương Vân Kiệt rời đi…

Sau đó, dù gả cho người giàu có tiền, nhưng nàng không có căn cơ, mặc dù dựa vào dung mạo mà lấy được sủng ái của trượng phu, nhưng vẫn bị nhà chồng không thích, sau đó trượng phu một lần lại một lần đón nữ nhấn mới vào cửa, Tử Lan nản lòng thoái chí, cuối cùng, sau khi Chương Vân Kiệt học trung học cấp hai, nghĩ ra biện pháp, cho đến khi đó, trong đầu nàng thỉnh thoảng hiện ra hình ảnh mơ hồ đó, đó là bóng dáng trợ giúp mình nhiều nhất sau khi phụ thân mất, đó là bóng dáng giúp đỡ Chương Vân Kiệt có thể đi học,…

Đã thật lâu không nhớ tới hắn, Tử Lan âm thầm mím môi, chỉ có chút nhớ nhung mà sao khi vừa nghe nhắc tới hôn sự, người nàng nghĩ tới lại là hắn? Lắc lắc đầu, nàng không muốn suy nghĩ nhiều, nàng tuổi còn nhỏ, không muốn đính hôn quá sớm, vì thế nàng có một chủ ý.

Ngày hôm sau, Thạch nãi nãi nói chuyện với Thạch Hữu Lương về hôn sự của Tử Lan, Thạch Hữu Lương nhức đầu nói: “Mẫu thân, trước kia ở Kinh thành, mẫu thân Tử Lan đã mang con bé đi tìm tăng nhân ở Tướng Quốc Tự, tăng nhân nói bát tự của Tử Lan vô cùng vượng, cái gì đều tốt, nhưng mà hôn sự sẽ muộn một chút, trước khi cập kê không thể nói tới hôn sự, nếu không sẽ ảnh hưởng tới số phận của Tử Lan.”

Thạch nãi nãi mở to hai mắt vui mừng hỏi: “Tướng Quốc Tự? Ta có nghe qua nơi này, nghe nói cao tăng ở đó đều là thần tiên chuyển thế, lời của cao tăng rất linh nghiệm, thế thì hôn sự của Tử Lan chưa đề cập vội, chờ sau cập kê hãy nói, chúng ta nhìn dáng dấp của Tử Lan rất tốt, không lo không tìm được chồng tốt.” Vừa nhìn cháu gái đã biết là người có phúc, lại hiếu thuận, đóan chừng sau này sẽ có đại phúc a.

Thạch Hữu Lương gật đầu, cả nhà bọn họ trở về, chung quanh thì chỉ hôn sớm là chuyện bình thường, nữ nhi nhà thế gia đều sau khi cập kê mới nói tới hôn sự, thân thể nữ nhi còn chưa trưởng thành đã lập gia đình là cực kỳ nguy hiểm, Tử Lan nói chuyện với phụ thân lấy cớ này, cũng không đắc tội ai, có thể trì hoãn một thời gian. Tìm chồng cho nữ nhi, cần phải suy tính rất nhiều.

“Hôn sự của Tử Lan có thể sau này tính, nhưng mà con,.. Hiện tại nhà đã dựng xong, trong nhà nuôi bò, Tử Lan mặc dù khéo léo, nhưng trong nhà vẫn cần một nữ nhân, con có nghĩ tới không?” Thạch nãi nãi suy nghĩ, chuyện của Tử Lan không gấp được, vì vậy tính đến chuyện của Thạch Hữu Lương, hiện giờ Thạch Hữu Lương có nhà, có bò, dù có hai đứa nhỏ, nhưng không còn vợ, vẫn được coi là một đối tượng tốt.

Thạch Hữu Lương thở dài, hắn không hối hận khi không dẫn Tống thị trở lại nơi này, để cho nàng tự mình chạy trốn, từ lúc Tống thị có chủ ý đánh đổi Tiểu Lâm và Chương Vân Kiệt, Thạch Hữu Lương liền rất thất vọng, sau đó vì Tử Lan cơ trí mà ý đồ của Tống thị không thực hiện được, Thạch Hữu Lương lại nghĩ tới ân tình của Lý gia, không muốn con gái có ấn tượng không tốt, mới chuộc càng nàng ra ngòai, nhưng các nàng không có một chút hối cải, còn coi Tử Lâm và Tử Lan như tôi tớ mà đối đãi, thậm chí Cố thị và Tống thị lại nổi lên ý nghĩ bán Tử Lan đi…

Hắn cũng không thua thiệt người, Tống thị có ý nghĩ đó với Tử Lan, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, một chén thuốc tuyệt dục chính là trừng phạt Tống thị. Thật vất vả hắn mới bình tâm lại, nếu tái giá mà gặp một người ích kỷ như Tống thị, thì thà không lấy còn hơn. Mẫu thân của Tử Lan tốt vô cùng, là người khó tìm, hắn có thể cưới nàng, còn sinh ra hai đứa nhỏ, tái giá là gieo họa lên người hai đứa nhỏ, hắn… hắn còn là nam nhân sao?

Nhìn Thạch Hữu Lương trầm mặc không nói lời nào, Thạch nãi nãi cau mày nói: “Mẫu thân biết con nghĩ con không có vợ cũng không sao, nhưng con còn trẻ, mà cuộc đời thì còn dài.”

“Mẫu thân, mẫu thân của Tử Lan cùng Tiểu Lâm mới mất chưa bao lâu, trong nhà còn chưa sắp xếp ổn thỏa, hiện tại con chưa làm gì được trên đất nông nghiệp, cái ăn trong nhà bây giờ đều dựa vào Tử Lan thêu đồ đem bán, con thì đi làm công ngắn hạn cũng kiếm được chút ít, nếu tái giá, con lấy cái gì làm đồ cưới. Chờ thêm một hai năm, điều kiện trong nhà tốt hơn, nhi tử sẽ cưới vợ để hiếu thuận với mẫu thân.” Thạch Hữu Lương không muốn làm trái ý tứ của mẫu thân, chỉ đành kéo dài thêm thời gian.

Thạch nãi nãi suy nghĩ cũng thấy đúng, trong lòng liền óan giận nhi tử không biết tính toán, nếu mà tỉnh táo, cũng sẽ không khiến cho dựng nhà một nửa lại hết tiền, ban đầu nếu định một ngày tiền công là mười văn tiền, hiện tại nhà đã được dựng xong rồi.

Tiểu nhi tử cái gì cũng tốt, nhưng lại không quá quan tâm cuộc sống. Nhưng trong nhà bọn hắn có đất có bò, trong nhà mọi việc đều có thể làm, cho nên những ngày trải qua đều rất tốt, để tìm vợ cho nhi tử, bà phải chọn lựa kĩ càng, không thể chọn người quá sắc sảo, vì còn cần phải đắn đo cho hai đứa nhỏ nữa, nhưng cũng không thể chọn người quá mềm yếu, nếu nữ nhân làm chủ nhà mà quá mềm yếu, sẽ không quán xuyến được việc nhà.

Tiểu nhi tử của bà bị thua thiệt rất nhiều, Thạch nãi nãi càng muốn suy tính tìm một nữ nhân tốt cho nhi tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.