Đời trước cả nhà bọn họ hoảng hốt hổi hương, hơn nữa nữ nhi ngu ngơ, nhi tử ngây ngô, thân thể và tinh thần Thạch Hữu Lương cực kém, cho nên cuối
cùng… Đời này cả nhà bọn họ coi như là áo gấm hồi hương, Thạch Hữu Lương tuấn lãng, Tử Lan thanh tú, nhi tử nghe lời, cho nên có rất nhiều người để ý tới nhà bọn họ.
Vô tình gặp một quả phụ trẻ tuổi, cùng một
nữ nhân lớn tuổi chưa gả, nghe các nàng loanh quanh lòng vòng hỏi thăm
chuyện phụ thân, Tử Lan có chút nhức đầu, nếu như ở hiện đại, tuổi Thạch Hữu Lương chính là độ tuổi hoàng kim, nhưng bây giờ và ở đâu, hắn đã là một người có hai đứa nhỏ, thê tử đã mất.
Nhưng những năm gần
đây làm quản sự ở Chương gia, tất nhiên không thiếu ăn thiếu mặc, cộng
thêm Tử Lan cẩn thận bồi bổ, cho nên so với những người cùng lứa tuổi,
Thạch Hữu Lương trẻ hơn, coi như của cải cũng phong phú, khiến cho sau
khi Thạch Hữu Lương dựng nhà xong, càng được hoan nghênh hơn.
Lại đuổi đi một người làm bộ lơ đãng hỏi thăm tình hình của Thạch Hữu
Lương, Tử Lan trợn mắt một cái, đem y phục đã giặt sạch, vắt kiệt nước,
bỏ vào trong chậu gỗ, chuẩn bị về nhà. Trong nhà mặc dù có giếng nước,
nhưng giặt quần áo bằng nước sông dễ dàng hơn, nước giếng quá lạnh, mỗi
lần giặt lại phải nấu nước rất phiền tóai.
“Tử Lan, hôm qua phụ
thân người lại lên trấn trên sao?” Một miệng đầy răng vàng khè
(muanhobaybay: tác giả ơi, có thể miêu tả ghê hơn nữa không? ), tự xưng là Hoàng đại thẩm, lúc Tử Lan đang đi trên đường thì bị nàng ngăn lại.
Tử Lan thở dài trong lòng, nói: “Hai ngày nữa là đám cưới của Hạnh Hoa tỷ. Phụ thân cùng đại bá lên trấn trên mua ít đồ chuẩn bị cho hôn lễ của
Hạnh Hoa tỷ.”
“Như vậy sao. Ngươi biết phụ thân ngươi mua gì cho Hạnh Hoa không?” Hoàng đại thẩm lại hỏi.
Tử Lan trả lời: “Hạnh Hoa tỷ kết hôn, đại bá sẽ mua đồ cho tỷ ấy, còn phụ
thân thì con không biết phụ thân con mua gì. Con đi về trước, con còn
phải nấu cơm.” Nói xong, Tử Lan liền vội vàng rời đi, nàng không có thói quan bát quái, nói chuyện bà tám, nhất là nói về người nhà nàng.
“Vương gia muội tử, Xuân Ny nhà ngươi và Bống Chùy khi nào thì có hôn sự?”
Chuẩn bị rời đi, Tử Lan nghe được câu này, đột nhiên dừng lại cứơc bộ,
nàng nhớ Bống Chùy là nhũ danh của hắn. Nàng làm bộ như là không cầm
chắc chậu gỗ, một bộ y phục bị rơi xuống đất, nàng thuận thế, cầm y phục lên, giặt lại lần nữa, ở bên cạnh nghe.
“Cái gì mà Bống Chùy
không Bống Chùy, ta không biết, Xuân Ny nhà ta đã có hôn sự với Trần Tú
Tân, ngươi đừng phá hủy danh tiếng cô nương nhà ta.”
“Ngươi không biết sao? Xuân Ny nhà ngươi đã định hôn từ nhỏ với Bống Chùy. Thế nào?
Ngày trước thì sống chết đòi định hôn. Bây giờ phụ mẫu Bống Chùy chết,
hắn lại phải lo thuốc thang cho đệ đệ, ngươi liền khinh thường hắn sao?
Ngươi phải biết là Bống Chùy đã đợi Xuân Ny nhà ngươi thật nhiều năm a.
Nếu không phải năm đó Bống Chùy nhân nghĩa, không đến nhà ngươi quậy
phá, xem nhà ngươi nói thế nào?” Hoàng đại thẩm lớn tiếng, Tử Lan đều
nghe rõ ràng.
Vương thị nhìn chằm chằm Hoàng đại thẩm, nữ nhi thóai hôn mà thanh danh không tốt, nhưng người ta thường nói, người thường đi chỗ cao, ai hướng đến
nơi thấp, đến heo mẹ cũng biết tìm chỗ ngon mà ăn. Mà nữ nhi nhà nàng
xinh đẹp như vậy, sao lại phải kết hôn với tên bị hủy sung đó chứ?
Đại lang Dương gia coi như không bị hủy dung, chỉ bằng hai mẫu đất cằn nhà
bọn họ, cùng đệ đệ nửa sống nửa chết, liền không xứng với nữ nhi nhà
mình, muốn há mồm phản bác, lại phát hiện mình đang đứng trên đường,
người xem náo nhiệt không ít. Vương thị hừ một tiếng, xoay người rời đi.
“Vương gia muội tử, người không có gì để nói sao? Vì sao từ hôn?” Hòang đại thẩm ở phía sau kêu la.
Tử Lan nhìn đám người tản đi, mới vắt sạch y phục, ôm chậu gỗ, chuẩn bị về nhà. Tử Lan cảm giác đời trước người thua thiệt chính là hắn, lúc nàng
khốn quẫn nhất đã đón nhận hắn, nhưng sau khi thoát khỏi quẫn cảnh lại
quăng hắn không chút lưu tình, nhớ lại lúc ban đầu Chương Vân Kiệt ngã
bệnh, nàng khóc không buông được, là hắn cõng Chương Vân Kiệt, con mồi
hắn đánh thật lâu mới bắt được, bán được mười mấy lượng bạc đều đưa hết
cho nàng để xem bệnh cho Chương Vân Kiệt, dù hắn nghèo những vẫn gắng
sức giúp nàng đưa Chương Vân Kiệt đi học, vào mùa đông rét lạnh là hắn
đưa áo bông tới cho nàng…
Càng nhớ nàng lại càng không thoải
mái, nàng lúc đó thật ích kỷ, chờ mấy ngày nữa, hạt sen chín sẽ giúp hắn điều dưỡng thân thể đệ đệ hắn, hắn sẽ nhẹ nhõm hơn một chút cũng tốt.
“A… “ Đang bị áy náy bao phủ, Tử Lan đi trên đường không để ý, liền đụng
vào người ta, căn cứ quán tính, Tử Lan té xuống, y phục vừa giặt xong
rơi hết trên mặt đất.
“Ngươi… có sao không?” Dương Khang An lấy
thuốc cho đệ đệ đang từ trấn trên trở về, kết quả vừa vào thôn liền đụng người ta. Nhìn vẻ mặt đau đớn của Tử Lan, Dương Khang An muốn đưa tay
ra đỡ, nhưng lại cảm thấy không ổn, vì vậy đành phải hỏi thăm.
Tử Lan ngẩng đầu lên nhìn, ngây ngẩn cả người, thật là, nàng vừa nhớ tới hắn, kết quả là đụng vào hắn.
“Không sao, Dương đại ca, huynh nhặt thuốc lên đi, nếu không quần áo ướt sẽ
làm ướt thuốc, làm thuốc mất hiệu quả.” Tử Lan cảm giác mông nàng đau
tới không chịu được, nhưng nhìn thấy Dương Khang An, còn cố gắng nở nụ
cười.
Dương Khang An biết mình đụng vào tiểu cô nương này, là nữ
nhi của Thạch tiểu thúc, ngày đó lúc Thạch tiểu thúc trở lại, hắn nhìn
từ xa xa. Hắn nghe nói cô nương này vừa chịu khó, dáng dấp lại xinh đẹp, còn nghe mọi người nói, sau này lớn lên, trong mười tám dặm cô nương
này sẽ là cô nương xinh đẹp nhất.
Trước kia, hắn không có cảm
giác gì, vì cô nương xinh đẹp thì lại rất cao ngạo, nhưng cô nương này
lại không bị hù sợ bởi vết sẹo trên mặt hắn, lại vẫn cười với hắn, Dương Khang An cảm thấy trong lòng ấm áp.
Nhịn đau, gắng gượng đứng
lên, cầm quần áo để lại vào chậu gỗ, Tử Lan quyết định về nhà, để phụ
thân múc ít nước lên giặt lại là được rồi.
“Ngươi thật không
sao?” Dương Khang An nhặt lên gói thuốc, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tử Lan vì đau đớn mà nhăn thành một nắm, không nhịn được hỏi lại.
“Thật không có chuyện gì, Dương đại ca, ta đi trước.” Tử Lan không biết tại
sao không dám nhìn ánh mắt quan tâm của hắn, cảm thấy trong lòng toan
chát.
Đi qua người Dương Khang An, Tử Lan nhịn không được rơi nước mắt như mưa.
Dương Khang An nhìn bóng lưng co rúm vì khóc của Tử Lan, nhìn hồi lâu, mới thở dài, lắc đầu trở về nhà.
“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy, ai khi dễ tỷ sao?” Thạch Lâm nhìn hai mắt đẫm lệ của tỷ tỷ, lập tức chạy tới, trong tay còn cầm nhánh cây đang luyện chữ, quan
tâm hỏi.
“Không ai cả. Mới vừa rồi tỷ không cẩn thận bị té đau,
mới vừa giặt quần áo xong.” Tử Lan thả chậu gỗ xuống sân, cầm tay áo xoa sạch nước mắt.
“Tỷ tỷ, có đau lắm không?” Thạch Lâm lo lắng, cũng thả nhánh cây đang luyện chữ xuống, cẩn thận hỏi.
“Hơi đau thôi, tỷ vào nghỉ một chút, lát nữa tỷ sẽ nấu cơm cho đệ ăn, Tiểu
Lâm, đệ ra vườn sau hái ít ca chua, rau dưa đi.” Tử Lan cảm giác đau cả
xương, vừa nhịn đau, vừa vào nhà xoa thuốc, ăn một chút hạt sen, chắc sẽ tốt hơn thôi.
Thạch Lâm gẩt đầu, cầm lấy cái rổ nhỏ liền đi ra
sau nhà hái rau dưa, trước khi đi, còn lo lắng nhìn Tử Lan, hay là hắn
đi gọi phụ thân trở lại trước, sau đó thì đi hái rau dưa, để phụ thân
nấu cơm thì tốt hơn, tỷ tỷ bị thương nên nghỉ ngơi một chút, dù phụ thân nấu cơm thật sự là không ngon.
Sau khi vào phòng, Tử Lan nằm lỳ ở trên giường, vuốt vuốt sống lưng một chút, vuốt thì thấy đã bị sưng
lên,.. Sau đó vào không gian lấy một viên hạt sen nhét vào trong miệng.
Vì nàng thường sử dụng hạt sen, trên người đã không còn độc tố, cho nên
nằm sấp ở trên giường một lát, liền cảm thấy đau đớn dần dần biến mất…
“Tử Lan, con làm sao vậy? Con té bị thương à, bị làm sao, có cần tìm lang
trung không?” Nghe nhi tử thông báo, Thạch Hữu Lương biết nữ nhi bị đau
mà còn khóc nữa.
Để xuống việc trong tay đang làm, trực tiếp chạy về nhà, ở trước phòng Tử Lan hỏi vọng vào.
Tử Lan bò dậy, sửa sang lại y phục, mở cửa phòng ra, nói: “Phụ thân, con
không sao. Mới vừa rồi, không chú ý nên bị té ngã một cái, làm cho y
phục vừa giặt xong lại rơi hết xuống đất…”
“Rơi thì rơi đi, phụ
thân sẽ giúp con kéo nước là được. Sau này y phục để phụ thân đi giặt
cho con.” Thạch Hữu Lương nhìn mặt nữ nhi đỏ hồng, cũng tin lời nàng,
cho là vừa rồi giặt y phục xong lại làm rớt nên thấy khổ sở, cũng không
nói gì, bắt đầu kéo hai thùng nước, giặt lại y phục ở trong sân.
“Tỷ, đệ cắt chút rau, chúng ta sao với trứng gà có được không?” Thạch Hữu
Lương đang giặt y phục, Thạch Lâm đã hái rau trở lại, còn cầm nhánh rau
lên cao hứng nói.
Tử Lan lắc đầu một cái, nói: “Không được, trong nhà không còn trứng gà. Nhưng có chút thịt, ngày mai là sinh nhật đệ,
tỷ làm bánh chẻo được không?”
“Thật sao, đệ muốn ăn bánh chẻo.
Thật tốt quá… Ha ha. Tỷ tỷ, trước kia tỷ nói sinh nhật thì ăn mì trường
thọ mà?” Thạch Lâm vừa nghe tới bánh chẻo, ánh mắt liền sáng lên, cực kỳ cao hứng.
“Ngày mai đệ không phải đi học, buổi sáng ăn mì trường thọ, buổi chiều chúng ta ăn bánh chẻo. Phụ thân, tẹo nữa phụ thân đi
mua cho con mấy quả trứng gà nhé.” Tử Lan nhìn ánh mắt mong đợi của đệ
đệ, rất sảng khóai nói.
Thạch Hữu Lương gật đầu một cái, mặc dù trong nhà không có nhiều tiền, nhưng trứng gà thì vẫn mua được.
“Phụ thân, mới vừa rồi con không nhìn đường, không cẩn thận làm thuốc của
Dương Khang An đại ca rơi xuống đất, bị y phục con vừa giặt xong làm
ướt, phụ thân mang một cây nhân sâm bồi thường cho Dương đại ca đi.” Lúc ở Chương gia nàng có lấy hai cây nhân sâm, một cây nàng ném vào không
gian, rất to, không nên lấy ra, trong nhà chỉ còn một cây, mặc dù không
dài lắm, nhưng cũng rất tốt. Thân thể đệ đệ của Dương đại ca không tốt,
có lẽ cây nhân sâm này có thể giúp hắn.