Sau hơn nửa ngày hái, cái giỏ trên lưng mỗi người cơ hồ đã đầy rồi, cho nên các nữ hài tử quyết định xuống núi, bé trai thì còn muốn đi dạo một
chút, có thể may mắn bắt được hiều dã thú hơn. Vì thế Thạch Tiểu Hổ
mình nghĩ tới vừa rồi hắn bắt được một con thỏ và một con gà rừng, đưa
cho Tử Lan và Hoa Đào mang về trước.
Tử Lan vì không muốn thể
hiện khác người, nên vẫn đi cùng đám người, cho nên trong giỏ chứa đồ
cũng không khác mọi người lắm, mặc dù Hoa Đào có chút kỳ quái, vừa rồi
nàng nhìn đường tỷ nhặt không ngừng, sao trong giỏ lại chỉ có ngần ấy
đồ.
Trong tay giơ lên dã thú, Tử Lan nói với Thạch Tiểu Hổ:
“Tiểu Hổ ca ca, sau khi xuống núi thì sang nhà muội ăn cơm nhé. Muội dạy Hoa Đào làm rau dại, còn làm bánh chẻo thịt gà rừng, ca nhớ tới nha.”
Thạch Tiểu Hổ vừa nghe liền đồng ý, thậm chí còn bảo đảm bắt nhiều dã thú hơn cho Tử Lan. Tử Lan dặn dò hắn không có thêm dã thú cũng không sao, có
thể thì tìm giúp nàng thêm chút cây dẻ, cũng tốt rồi.
Sau khi
xuống núi, Tử Lan mang theo Hoa Đào về đến nhà, liền dạy Hoa Đào làm,
bột gạo thêm chút bột ngô tạo thành vỏ bánh chẻo, băm thịt gà rừng, rửa
xong cây tế thái (cây có tác dụng giải nhiệt, cầm máu…), cộng thêm rau
thơm, trứng gà, xào qua mỡ lợn thành nhân bánh chẻo, làm cho Hoa Đào
nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Cũng may Hoa Đào coi như nhanh
nhẹn, nghe Tử Lan dạy, học rất nhanh, sau nửa canh giờ, liền đem bánh
chẻo gói xong, trước hết, Tử Lan để Hoa Đào cầm một tô mang sang nhà
Thạch nãi nãi và Thạch gia gia nếm chút thức ăn tươi.
“Lần đầu
tiên muội phát hiện rau dại cũng ăn ngon như vậy.” Thạch Tiểu Hổ lang
thôn hổ yết (ăn nhanh và nhiều) giải quyết một chén bánh chẻo, lúc này
mới biết các nàng làm từ rau dai, ăn rồi sau đó liền than thở.
Cây dẻ rất nhiều gai, Tử Lan đem thả nó trên lối gần cầu thang, Thạch Hữu
Lương thấy một đống hạt dẻ, nhớ lại ngày trước vì nữ nhi muốn ăn hạt dẻ, làm cho hắn tránh bị giam giữ, nên không cho Tử Lan động thủ, hắn liền
đem tòan bộ hạt dẻ lọc sạch, thậm chí sau đó còn lên núi rất nhiều về
cho Tử Lan, cây này không phí bao nhiêu tiền, nếu hài tử muốn ăn, liền
lấy cho nàng nhiều một chút. Tử Lan nhìn phụ thân làm việc rất là uất
ức, nàng cùng với Thạch Lâm đến bờ sông, rửa sạch hạt dẻ, sau đó trở
lại sân, dưới sự thúc giục của hai tỷ đệ, Thạch Hưu Lương bắt đầy sao
hạt dẻ cho hai đứa.
“Phụ thân đừng cho đường, cũng đừng cho mât,
chỉ cần sao lên là được.”Nhìn phụ thân cầm chai mật ong cùng lọ đường ra ngòai, hốc mắt Tử Lan phiếm hồng, mỗi sáng Tử Lan yêu cầu phụ thân và
đệ đệ uống nước mật ong, nhưng mỗi ngày Thạch Hữu Lương chỉ dùng chiếc
đũa dính một chút, Tử Lan biết là phụ thân không nỡ dùng, muốn để lại
cho nàng và đệ đệ ăn nhiều một chút, hiện tại lại…
Thạch Hữu
Lương nghe Tử Lan nói, nhìn nàng một cái, sửng sốt một chút mới
nói:”Không phải là món đường sao hạt dẻ sao, không có đường sao được?”
“Hạt dẻ cung có vị ngọt rồi, sao lên là ăn được, không cần thêm đường đâu phụ thân.” Tử Lan giải thích.
Lần đầu tiên sao hạt dẻ, chờ hạt dẻ sao thơm nức lên, Tử Lan cùng Thạch Lâm liền ăn tới no, mặc dù bọn họ phần lớn nửa đời không thường được ăn hạt dẻ, nhưng Tử Lan cảm thấy rất ngon, cùng đệ đệ và phụ thân vừa nói vừa
cười, thật sự rất hạnh phúc.
Sau đó Tử Lan lại cùng Hoa Đào và
đám người lên núi lần thứ hai, sau khi trở về, không gian của Tử Lan đa
rất phong phú, thời tiết dần dần lạnh, Thạch Hưu Lương không thể để cho
nữ nhi lên núi, tự hắn lên núi hái quả về cho bọn nhỏ ăn.
Mùa thu đã thành quá khứ, mùa đông đang đến, hầm trong nhà Thạch Hữu Lương đa
đào xong, Tử Lan cũng bắt đầu chuẩn bị thức ăn qua mùa đông, trừ chuẩn
bị thịt muối, nàng còn chuẩn bị ít rau dưa, còn phơi lên, làm rau chua,… Dĩ nhiên những loại này giống rau dưa thừơng ngày.
Nhìn nữ nhi
làm xoong chảo chum vại, Thạch Hữu Lương có chút hốt hoảng, hắn nhớ khi
nữ nhi còn bé, thê tử cùng nhạc mẫu sẽ chuẩn bị những đồ này cho mùa
đông, Thạch Hữu Lương liền ở bên cạnh hỗ trợ, Tử Lan muốn hắn đi mua cái gì, hắn liền đi không có chút không vui nào.
“Phụ thân, đừng quá nuông chiều con, con sẽ hư.” Tử Lan cười làm nũng với Thạch Hữu Lương.
Thạch Hữu Lương cười xách bình cho Tử Lan, nói: “Hư sao được, dù phụ thân có nuông chiều con tới tận trời con cũng sẽ không hư.”
“Tỷ tỷ tốt nhất, chiều cũng sẽ không hư.” Thạch Lâm cũng la hét.
Lúc Tử Lan bận rộn, Thạch Hữu Lương cũng không nhàn rỗi, đầu tiên hắn làm
xong việc đồng ruộng, lại sửa sang lại hầm,cho thức ăn là cỏ của hai con heo, một đàn gà , một con bò vào trong hầm.
Trong nhà Tử Lan
nuôi mấy con gà con cũng đã lớn lên, gà mẹ bắt đầu đẻ trứng tiếo, Tử Lan thường hướng dẫn đệ đệ bắt giun cho gà ăn, thậm chí là trồng thêm rau
cỏ trong không gian đề làm lương thực cho heo, bò, cho nên heo, gà được
nuôi rất tốt, lúc Tử Lan sinh nhật vào tháng mười, Thạch Hữu Lương còn
đặc biệt thịt gà chúc mừng sinh nhật Tử Lan, trong nhà ngày nào cũng có
trứng gà ăn.
Tử Lam thậm chí bắt đầu tính tóan bò lúc nào có thể lớn lên sinh ra sữa… Vừa nghĩ tới có thể có sữa tươi uống không ngừng, Tử Lan liền vui vẻ vô cùng.
Mặc dù hiện tại chưa có sữa tươi
uống, nhưng có hai con bò cũng rất tốt, Thạch Hữu Lương còn đặc biệt làm chuồng bò, nhiều khi cần chở đồ, liền mang bò làm chân vận chuyển, thậm chí Thạch gia gia còn làm một chiếc xe bò, Tử Lan cùng đệ đệ ngồi lên
xe bò đi một chuyến lên trấn trên, ngồi xe bò rộng rãi rất nhiều.
Tử Lan nấu cơm rất ngon, mỗi lần Thạch Tiểu Hổ cùng đám bạn lên núi săn
thú, đều đưa một ít tới cho Tử Lan, sau đó Tử Lan sẽ làm cho hắn một bữa ăn ngon, dĩ nhiên mỗi lần nànng đều mang cho Thạch gia gia và Thạch nãi nãi một ít, vì vậy gần đây hai lão nhân gia tâm tình rất tốt, lúc đầu
Tử Lan cũng biết lúc mọi người nói chuyện nhà nhau, Thạch nãi nãi nghe
được hài tử nhà ai không nghe lời, hoặc con nhà ai làm cha mẹ tức giận…
Tử Lan liền phát hiện, sống lưng Thạch nãi nãi thẳng tắp.
Mặc dù mấy ngày nay rất bận rộn, nhưng Tử Lan lại cảm thấy rất hạnh phúc,
có lẽ cứ như vậy thật tốt. Tử Lan nghĩ thầm, đời trước phấn đấu cả đời,
đời này nàng chỉ muốn sống thật tốt với người nhà cả đời, cứ như vậy an
an bình bình, mặc dù bình thường, mặc dù nghèo khó, nhưng vẫn cảm thấy
hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.
Trên thế giới quả thật là có loại
người thông minh tuyệt đỉnh, và có số mệnh cực kỳ tốt, nhưng Tử Lan biết nàng là người bình thường, và số mệnh bình thường, trên nữa trừ thông
minh còn lại là lòng dạ độc ác, đời thứ nhất là một cô gái bình thường,
mặc dù thân phận cô nhi làm cho nàng có cuộc sống không tốt, còn rất khổ cực, nhưng cũng không hư hỏng.
Nhưng đời thứ hai, nàng tuy là
xuất thân bần hàn, nhưng trời cao lại ban cho không gian tùy thân,…
nhưng dù vậy, vẫn như cũ, nàng vẫn không thể đấu lại quý nữ cổ đại, thật ra nếu nói bằng lương tâm, Tử Lan khinh thường thi đấu, mà có đấu cũng
đấu không lại, mặc dù có không gian, nhưng nàng vẫn chỉ là một cô gái
bình thường, không có dã tâm, nên cuối cùng đưa đến thất bại, trượng phu của nàng từng là người có quyền thế trên quan trường, Tử Lan lại tin
lời thề của hắn, nhưng lại quên mất nàng không xứng với hắn, cả về tâm
trí, cả về gia thế, và nam nhân thường có thói hư tật xấu.
Tình
yêu là chuyện hai người, nhưng gia tộc là chuyện của hai gia tộc. Trượng phu có tiểu tam, tiểu tứ ở thời đại này là rất hợp pháp, không chấp
nhận thì mang tiếng xấu là đố phụ…
Sống hai đời, Tử Lan biết nàng không thích hợp với cuộc sống tranh đấu, cho nên đời này nàng tính tóan sẽ bình thường mà vượt qua, tìm một trượng phu bình thường, cứ như vậy
sống an an bình bình, mặc dù không biết trời xanh tại sao lại cho nàng
một cơ hội nữa, nhưng là sống như bây giờ, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Vào mùa đông, rất nhiều nam nhân trong thôn đều lựa chọn đi lên trấn trên
làm công ngắn hạn, kiếm chút tiền cho gia đình, Thạch Hữu Lương cũng
tính tóan đi, nhưng bị Tử Lan ngăn cản, nàng nói nàng và Thạch Lâm ở nhà rất sợ, cho nên Thạch Hữu Lương cũng chưa đi. Thật ra thì Tử Lan chỉ
cảm thấy hiện tại trong nhà cũng không thiếu ăn mặc, không muốn để phụ
thân cực khổ như vậy.
Trong nhà có gà, một ngày đẻ vài quả trứng, cả nhà ăn cũng đủ rồi, Tử Lan biến đổi cách nấu cho đệ đệ ăn, hòan
thành lời hứa mỗi ngày có trứng gà cho hắn ăn.
Không gian thì
hiện tại bị Tử Lan sử dụng như một cái tủ lạnh, cũng may Thạch Hữu Lương là cổ nhân, cũng không chú ý chuyện tình trong bếp, dù sao đồ gì trong
bát cũng là đồ trong nhà có, chẳng qua cảm khái nữ nhi nấu ăn càng ngày
càng ngon.
Những ai không đi làm công, cũng bận rộn lên núi săn
thú, Thạch Hữu Lương cũng đi theo tham gia náo nhiệt, mặc dù hắn không
am hiểu chuyện này, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tính tích cực của
hắn, lần này Tử Lan cũng không ngăn cản, nhiều người lên núi, hơn nữa
phụ thân đã đáp ứng với nàng, tuyệt đối không đi quá sâu.
Nhưng
Tử Lan vẫn có chút lo lắng, nghe nói trong núi sâu rất nguy hiểm, sói a. Hổ a. Cũng có… lo lắng rất nhiều, Tử Lan liền lặng lẽ đi tìm Dương
Khang An, nhờ hắn chiếu cố phụ thân một chút, dù sao hắn vào núi quen
rồi, Dương Khang An liền đồng ý không hề do dự.
“Dương đại ca,
muội sẽ nói Thạch Lâm mỗi ngày đem cơm sang cho Dật An đệ đệ, huynh cũng không cần lo lắng chuyện nhà.” Sau khi Dương Khang An đáp ứng, Tử Lan
có chút xin lôi nói.
“Không cần làm phiền muội muội, huynh đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn, Dật An có thể tự mình làm.” Dương Khang An cười cười trả lời.
“Cứ quyết định như vậy, huynh chiếu cố phụ thân giúp muội, muội chiếu cố đệ đệ giúp huynh.” Dương Khang An là người không muốn thiếu nợ nhân tình,
Tử Lan cũng không để ý, coi như hắn đã đáp ứng, cười cười rời đi. Vừa
lúc có chút cơ hội xem hạt sen có thể bổi bổ thân thể đệ đệ hắn hay
không?
Sau khi Tử Lan rời đi, Dương Khang An lắc đầu một cái,
nhìn Tử Lan lưu lại cái bình đồ chua, xoay người vào phòng, sau khi phụ
mẫu qua đời, Thạch Hưu Lương thúc là người đầu tiên thật tâm quan tâm
hắn và đệ đệ, không có Thạch Tử Lan nhờ cậy, hắn cũng sẽ chiếu cố Hữu
Lương thúc.
Nhưng mà nhìn cô nương này cẩn thận nhờ cậy hắn
chiếu cố phụ thân nàng, Dương Khang An không biết tại sao lại không thể
thoải mái, lại có chút cao hứng, cao hứng vì nàng có thể tới nhờ cậy
hắn.