Ba năm thỉnh thoảng vào núi, mặc dù không phải là thợ săn thuần thục,
cũng có chút thu hoạch.Nhưng bất kể thu hoạch bao nhiêu, Tử Lan cũng xử
lí thích đáng dã thú phụ thân mang về.
“Phụ thân nói với Dương
đại ca đừng tặng đồ cho nhà chúng ta nữa, Dương đệ đệ còn phải dựa vào
hắn, bán đồ để lấy tiền mua thuốc.” Nhìn thức ăn Dương Khang An đưa tới, Tử Lan rất nhức đầu.
Lúc các nam nhân lên núi săn thú, Tử Lan
sẽ làm một ngày ba bữa cơm, để Thạch Lâm mang sang cho Dương Dật An,
Dương Dật An mặc dù nhỏ tuổi, nhưng Tử Lan biết không thể cho quá nhiều, cho nên lúc Tử Lan nấu cơm, nàng chỉ cho lượng hạt sen rất ít, nhưng
chỉ cần như vậy, tinh thần của Dương Dật An cũng tốt lên rất nhiều.
Vì thế khi săn thú về, Dương Khang AN nhìn tinh thần của đệ đệ rất tốt,
cũng không ngăn cản Tử Lan đưa cơm cho bọn hắn, mỗi lần hắn liền tặng
con mội cho nhà nàng, mấy lần trước lên núi bắt được hai con heo rừng,
trong đó một con là Dương Khang An một mình săn được, cho nên hắn được
chia nhiều thịt nhất, nhưng hắn lại đem phần lớn mang cho nhà Tử Lan.
Thạch Hữu Lương nhìn con mồi … mà nhức đầu, bình tâm mà nói, thật ra hắn
không có thiên phú săn thú, cầm những con mồi kia cũng phần lớn là nhờ
Dương Khang An giúp hắn săn được, người khác săn thú còn có thể mua đồ
cho gia đình, mình đánh con mồi chỉ đủ nhà mình ăn.
Hiện tại hắn lại… thở dài, Thạch Hữu Lương nói với nữ nhi: “Dương Khang An nói,
Dương Dật An ăn đồ ngươi nấu thân thể tốt lên rất nhiều, cho nên đây là
tạ lễ.”
“Phụ thân, nhà hắn không có nữ nhân, Dương đại ca dù sao
cũng là nam nhân, nấu đồ ăn có thể ăn sao? Cho nên con chỉ làm thức ăn
bình thường, chắc chắn là hơn thức ăn Dương đại ca làm, sao lại cần tạ
lễ.”
Tử Lan không muốn người ngòai hoài nghi, đối với Dương gia
nàng có thẹn ý, cho nên muốn đền bù, nhưng lại không muốn mang danh
tiếng.
Thạch Hữu Lương đồng ý với nữ nhi: “Đúng vậy a. Phụ thân
cũng cảm thấy vậy. Đứa nhỏ này mệnh khổ một chút, trước hai ngày Xuân Ny thành thân, trong rừng phụ thân thấy hắn ngẩn người, con nói xem, Hoàng gia cũng quá đáng, năm xưa đòi sống đòi chết định ước với Dương gia, vì thấy Dương gia tốt, mặc dù Xuân Ny nhỏ hơn Dương Khang An tới năm tuổi, cố tình trì hoãn người ta sao?”
“Tính tóan một chút, phụ thân,
con đem nhưng thứ này làm đồ ăn, phụ thân đem sang cho Dương gia nhé.”
Tử Lan không biết tại sao không muốn nghe tới chuyện của Dương Khang An
và Xuân Ny, nhưng nàng không tiện thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại
không yên tâm về huynh đệ Dương gia, nhưng nàng cũng không thể tổn hại
danh tiếng khuê nữ của nàng, vì vậy phải tìm biện pháp, nhờ phụ thân thì coi như là phụ thân quan tâm huynh đệ Dương gia thôi..
Nhìn đống đồ ăn Thạch Hữu Lương mang sang, Dương Khang An có chút bất đắc dĩ, hắn không muốn thiếu nhân tình người khác, nhưng tựa hồ…
“Hữu Lương thúc, sao thúc lại cầm nhiều đồ sang như vậy?” Hắn làm đồ ăn cũng không ngon, chẳng qua có thể ăn mà thôi, Dương Khang An cũng biết. Cho
nên dù rất ngượng ngùng, vì đệ đệ hắn mỗi lần hắn đều nhận.
“Được rồi, ngươi cũng gọi ta là thúc, khách khí như vậy làm chi? Nhưng thứ
này nhuận tràng, có thể để chỗ nào thông gió, để được lâu, mỗi lần ăn,
chưng lên một chút, cắt miếng ra là được. Thịt này băm ra, chuẩn bị chút nước nấu canh, thêm chút muối cùng rau khô ăn cũng ngon. Mặc dù trời
lạnh, nhưng cũng không nên để quá lâu.” Thạch Hữu Lương không đế ý tới
hắn, nói xong liền rời đi luôn.
Dương Khang An cúi đầu nghĩ thầm, thúc thúc ruột không để ý tới hắn cùng đệ đệ, vị hôn thê từ nhỏ cũng vì vết sẹo trên mặt và đệ đệ ngã bệnh mà từ hôn, những trưởng bối trước
kia qua lại giờ cũng không thấy bóng dáng…
“Ca, huynh đừng nghĩ
nhiều như vậy, Hữu Lương thúc là một người tốt, sau này có cơ hội thì
báo đáp thúc ấy đi.” Dương Dật An an ủi ca ca. Hắn cũng biết hắn liên
lụy ca ca, nếu hắn không bị bệnh, phụ thân cũng sẽ không… Mà ca ca cũng
sẽ không trở thành như vậy?
Tử Lan đang dọn dẹp phòng bếp, thấy Thạch Hữu Lương trở lại, liền cười nói: “Phụ thân, Dương đại ca nhận sao?”
“Phụ thân để đồ xuống liền đi luôn.” Thạch Hưu Lương cười trả lời.
“Như vậy a.” Kiếp trước là Tử Lan đón nhận đồ Dương Khang An tặng, biết hắn
là một người tốt, thật lòng đối tốt với nàng, kết quả hiện tại trải qua
tiếp xúc mới biết nam nhân này dù rất đơn giản, nhưng lại mang lòng tự
ái rất cao, và vô cùng nguyên tắc, bởi vì như thế mà Tử Lan càng cảm
thấy đau lòng, không biết kiếp trước một lần một lần lại làm hắn tổn
thương.
“Phụ thân, Dương đại ca tuổi cũng không còn nhỏ, hơn nữa
hắn lại là người cường tráng, mà chưa có ai làm mai cho hắn sao?” Tử Lan tò mò hỏi, thuận tiện lấy ít thổ đậu từ trong bếo ra, đem thổ đậu nướng cho phụ thân.
Thạch Hữu Lương nhận lấy thổ đậu, vừa ăn vừa nói:
“Không có? Mặc dù lớn, nhưng trên mặt lại có vết sẹo, nhưng Dương Khang
An lại biết chữ, còn săn thú giỏi, một thân cường tráng, sao có thể
không ai để ý đây? Chẳng qua là đứa nhỏ này quá nặng tình nghĩa, Dương
Dật An bị bệnh liên lụy hắn, nhà gái hi vọng Khang An và Dật An ở riêng, sao mà Khang An có thể đồng ý chứ? Hay nói là Khang An lo lắng thê tử
sau này sẽ làm khó đệ đệ. Cứ như vậy, hôn sự của Khang An là vấn đề khó
khăn a.”
“Dương đại ca là một người tốt.” Tử Lan nghe xong chỉ có thể nói một câu như vậy.
Thạch Hữu Lương lắc đầu một cái, rồi cũng không nói gì nữa, Dương Khang An là người tốt, nhưng bởi vì hắn tốt, hắn sẽ không thể mặc kệ đệ đệ hắn, cho nên mới thành bộ dạng như hiện tại.
Lễ mừng năm mới ở nông thôn
tương đối đơn giản, mùng sáu tháng Chạp là mừng thọ Thạch gia gia sáu
mươi lăm tuổi, sau nhiều lần làm thí nghiệm, rốt cuộc Tử Lan cũng chưng
thành đào vị đào mừng thọ, chuẩn bị một trăm quả trứng gà, bắt hai con
gà trống, chuẩn bị một túi ngô lớn, mua một vò rượu, Tử Lan còn tự tay
làm hai đôi giày cho Thạch gia gia, bởi vì Tử Lan không làm đáy giày,
nên nàng mua đáy dày, liền thành quà mừng thọ. Nhìn lễ mừng thọ chuẩn bị rất tốt, lúc Thạch Hữu Lương trở lại Thạch gia, dọc theo đường đi không ít người hâm mộ nhìn bọn họ.
“Tử Lan, đào mừng thọ này có cả vị đào, làm sao được như vậy?” Thạch nãi
nãi nghe mọi người than thở đào mừng thọ làm tốt lắm, tiện tay cầm lên,
nếm thử một miếng, lập tức vui mừng hỏi cháu gái.
Tử Lan lấy khăn lau tay cho Thạch nãi nãi, mới nói: “Trên đường trở lại không thỏai
mái, chưa đi xe ngựa lâu như vậy, cho nên con mệt mỏi. Phụ thân liền mua chút đào cho con, để con không bị ói, con không chịu ăn, lúc chúc thọ
đào, dứt khoát đem nó nấu nước, sau đó cho thêm chút đường, chưng thành
đào mừng thọ. Thạch nãi nãi nhìn tài nghệ của con không có, sợ bóp không thành quả đào, cho nên tạo vị đào cho hợp với vị ăn.”
“Tử Lan
muội muội, không hổ là người sống ở nhà phú hộ lâu, quả là cơ trí.”
Giang Thúy Hoa ôm tiểu nhi tử Thạch Vạn cười nói, nàng hiện tại đã có
hai đứa con trai, đã đứng vững gót chân ở Thạch gia, tự nhiên có quyền
lên tiếng.
“Đem đào mừng thọ Tử Lan chưng cất đi, chớ để bên
ngòai. Giữ lại tới lễ mừng năm mới.” Thạch nãi nãi tất nhiên hiểu rõ ý
định của đại tôn tức, cũng không để ý, chỉ phân phó với hai tôn tức một
câu như vậy.
Nhìn nhị đường tẩu Lý Nhị Ny ít nói hơn đại tẩu tử,
Tử Lan hiểu đây chính là có hài tử khác với không có hài tử, Lý Nhị Ny
đã vào cửa hai năm rưỡi, nhưng đến giờ một hài tử cũng không có, cho dù
cha mẹ chồng không lên tiếng, thì Đại cữu mẫu Lý thị cũng nói rất không dễ nghe. Nhị đường tẩu coi như là nhà bà con xa, Đại bá mẫu liền có
thái độ này, ở trước mắt người ngòai cũng không cho nhị đường tẩu mặt
mũi, như vậy đối với một gia đình, có hài tử là một chuyện quan trọng.
Thạch gia gia mừng thọ làm lễ lớn, khó có dịp người Thạch gia đông đủ, ngay
cả cô cô Tử Lan chưa bao giờ gặp cũng trở về, Tử Lan còn chưa ra mắt cô
cô này, lúc trở lại, bởi vì cô cô đang mang thai, nên không thể trở lại, hiện tại bé đã sang tháng, Thạch Hữu Lương cũng có cơ hội gặp muội
muội, lúc sinh còn tặng lễ cho đứa nhỏ.
Cô cô Thạch Phương là một người rất sảng khóai, đời trước mặc dù cô cô không gặp Tử Lan, nhưng
sau khi Thạch Hữu Lương qua đời, Tử Lan vẫn nhớ, lần này gặp mặt, liền
cho Tử Lan và Thạch Lâm mỗi người một bao lì xì, Tử Lan lặng lẽ nhìn, có lẽ hai bao lì xì này chừng một lạng bạc.
“Cô cô, đây là lễ vật
con tặng Triệu Mỹ muội muội, Liên Hoa tỷ, Hạnh Hoa tỷ, Lê Hoa tỷ, Hoa
Đào muội muội, con cũng tặng, vẫn chưa gặp được Tiểu Mỹ nuội muội, lúc
này con mới tặng được.”
Tử Lan móc ra một cái châu hoa cuối cùng còn chưa tặng đi, đưa cho Thạch Phương. Thạch Liên Hoa là cháu gái lớn
đầu của Thạch gia, lúc trở lại Tử Lan nghe Thạch nãi nãi nói nàng bị
bệnh, không thể trở lại, sau đó Hoa Đào giúp nàng đem châu hoa đi tặng.
Hôm nay Thạch Phương thấy trong nhóm nữ nhi , trong đó có Tử Lan đều mang
trên đầu một kiểu châu hoa, liền ỳ bảo nữ nhi nhận lấy, cũng cắm lên đầy nữ nhi, Triệu Mỹ vừa đến nhà bà ngoại đã thấy đường tỷ muội đều có châu hoa rất đẹp, rất hâm mộ, bây giờ thấy trên đầu mình cũng có, sau khi
cảm tạ Tử Lan, Triệu Mỹ liền tiếp cận Hoa Đào tỷ tỷ gần tuổi nàng nhất.
Đồ ăn hôm nay do Cữu mụ và cô cô cùng làm, không cần bọn tiểu bối Tử Lan
nhúng tay vào, Tử Lan liền phụ Thạch nãi nãi dọn nhà, thuận tiện nói
chuyện phiếm cùng các tỷ muội.
“Ai ui. Tử Lan muội muội nấu đồ ăn đặc biệt ngon, lúc nào tỷ đi, muội cho tỷ một ít mang đi nha?” Tử Lan
cảm giac tính tình Thạch Liên Hoa mấy đời đều không thay đổi, muội muội
của nàng Lê Hoa chỉ lười, còn Thạch Liên Hoa không chỉ lười mà còn tham
nữa.
Tử Lan cười đùa với tiểu chất tử Thạch Vạn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Liên Hoa tỷ, năm nay muội làm đồ chua có một chút, thật
sự không còn, muội đã đem cách làm nói cho Nhị bá mẫu, nếu không tỷ hỏi
Nhị bá mẫu, trong nhà còn dư nhiều không?”