Quả nhiên nghe tới tin tức đó, mặt Thạch Hữu Lương trầm xuống. Mặc dù hắn
là của hồi môn của Lý thị, nhưng không phải là gia đình tôi tớ của Lý
gia, hắn vẫn cố gắng kiếm tiền, mong chuộc thân sớm một chút, hắn trung
thành với Lý thị, thậm chí có thể hi sinh tính mạng, nhưng hai đứa bé
thì không thể. Chương gia phạm vào tội gì, những ngày qua hắn đã biết
rõ, hắn không phản bội Lý thị, nhưng cũng không phải là ngu trung. Hắn
không vĩ đại tới trình độ vì chủ mà hi sinh con mình.
Tống thị
vẫn nhìn hắn không vừa mắt, Thạch Hữu Lương biết, hắn là người không có
thê tử, lại có hai đứa bé, hơn nữa đầu óc lại đần độn, nhưng Lý thị muốn nắm giữ hai đưa bé, sẽ an tâm dùng hắn, mới đem nhị đẳng nha hòan của
Lý thị gả cho hắn, cũng điều hắn vào làm tại đại viện Chương gia, so với minh tranh ám đấu bên trong, thật ra Thạch Hữu Lương vẫn thích làm việc ở thôn trang hơn, hắn biết mình không thông minh, trước nghe nhạc phụ
chưa qua đời nói, nếu muốn leo lên cao, đầu tiên lòng dạ phải ác độc,
nhưng mà điểm này, Thạch Hữu Lương hắn biết, hắn không làm được, hắn
không có cách nào nhìn người ta biến mất. Sau khi vào Chương gia, nhìn
mọi việc nguyện vọng chuộc thân của hắn càng thêm mãnh liệt.
Lý
gia có ân với Thạch Hữu Lương, Thạch Hữu Lương suy nghĩ hai ngày, đến
ngày thứ chín chuộc Tống thị và Cố thị, còn có hài tử bọn họ ôm ra
ngòai. Bất kể nói thế nào Tống thị cũng là thê tử của hắn, không cứu
nàng sẽ khiến người khác nói hắn máu lạnh, coi như vì danh tiếng hai đứa bé, không thể không cứu nàng. Về phần cứu Cố thị cũng Chương Vân Kiệt,
coi như mình trả ân Lý gia.
Tống thị hơi có vẻ thùy mị, giá tiền
cũng nhiều nhất, Cố thị là bà vú của Lý thị, từ nhỏ nhìn Lý thị lớn lên, vì Lý thị, nàng đã tráo đổi để cứu Chương Vân Kiệt, đứa nhỏ kia không
phải người làm của Chương gia. Cố thị đã bốn mươi, mặc dù được bảo dưỡng tốt, nhưng vẫn là già rồi. Mua hai người cũng không đang bao nhiêu
tiền.
Các nàng vừa ra ngòai, Thạch Hữu Lương liền kéo Tống thị, chuẩn bị rời đi.
Nào biết được, đột nhiên Cố thị lôi kéo Chương Vân Kiệt, quỳ trên mặt đất,
cầu xin Thạch Hữu Lương chứa chấp. Cố thị đã hy sinh tôn tử, không có
chỗ đặt thân, không có tiền, hiện tại chỉ có thể đổ thừa lên Thạch Hữu
Lương.
Cứu Chương Vân Kiệt cùng Cố thị ra ngòai, Thạch Hữu Lương
cảm thấy hắn đã vì ân tình với Lý thị rồi, cho nên hắn không nghĩ đến sẽ mang theo Cố thị cùng Chương Vân Kiệt đi, thậm chí hắn còn định không
mang theo Tống thị vô tâm kìa. Nhưng là nhìn Cố thị quỳ trên mặt đất cầu xin, cũng Chương Vân kiệt mờ mịt luống cuống, Thạch Hữu Lương quả thật
không đủ cứng rắn.
Tử Lan thở dài, nhìn thần sắc giãn ra của phụ thân, biết là phụ thân còn nghĩ tới ân nghĩa của Lý gia.
Có tổng cộng một trăm lẻ bảy lượng bạc, Thạch Hữu Lương chuộc mọi người
tốn gần năm mươi hai lượng, xem bệnh cho Thạch llâm tốn năm lượng bạc,
trên người Thạch Hữu Lương hiện giờ chỉ có năm mươi bốn lượng bạc, tốn
mgười bốn mua một xe ngựa, Thạch Hữu Lương chuẩn bị về cố hương.
Trước khi đi Tử Lan lặng lẽ kéo phụ thân tới hậu viện Chương gia, lôi ra đồ nàng đã dấu riêng đi.
Vỗ vỗ đầu nữ nhi, nhìn những gì đáng tiền đều bị nữ nhi mang đi, tâm tình
càng thoải mái, trong nhà dù không có gì nhiều đáng tiền, nhưng những
năm này, Tống thị cũng nhận được ít khen thưởng, đổi thành tiền được bốn mươi ba lượng, trên tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt, Thạch Hữu
Lương có nói cho Tống thị mấy thứ đồ này, đổi đi được bốn mươi ba lượng.