Về Tử Lan, trong phòng nàng cũng không có thứ gì, chỉ có chút y phục, cùng mấy trang phục nha hòan CHương gia phát, trang sức đeo tay, cùng với
tiền tiêu hàng tháng, và chút tiền đựợc thưởng.
Tú kỹ (kĩ thuật
thêu) của Tử Lan được truyền từ mẫu thân nàng, bà ngoại từng có gia tộc
lớn, nhưng gia tộc bị tuột dốc, muội muội bị ngã bệnh liền vì mua
thuốc mà bán mình làm tiểu thiếp người ta, liền ở trong viện sau, cuối
cùng bị chính thất bán đi, cũng may bà ngoại có một tay tú kỹ xuất sắc,
bị tú lâu mua đi, bà ngoại từng là tú nữ nổi danh, bởi bà thêu cực kỳ
tinh xảo, bởi vì vô cùng xuất sắc, liền bị ép buộc lợi hại, cho nên mắt
nhanh bị thương, cuối cùng là ông ngoại chuộc đi ra, ông ngoại vì chuộc
bà, mà dốc hết vốn liếng, thậm chí còn tự bán mình vào Lý gia, sau khi
bà ngoại ra ngòai, rất cảm động, vì vậy gả cho ông ngoại.
Sau đó hai người ở trong một tiểu thôn trang của Lý gia sống qua ngày. Bọn họ
chỉ có một nữ nhi, bà ngoại liền đem tú kỹ truyền lại cho mẫu thân, khi
còn bé, cũng là bà ngoại một tay dậy nàng, nàng vốn là người chuyển thế, đỗi với phục chế lịch sử rất là thích, cho nên học rất nhanh, cho đến
năm chín tuổi, bà ngoại qua đời, nàng đã học được rất nhiều, cũng nắm
giữ được những tinh túy mà bà ngọai truyền cho, chỉ thiếu cái lịch lãm
mà thôi. Với lại, đời thứ nhất của Tử Lan là học hội họa, tài nghệ chưa
đủ, dùng dạng hoa mới mẻ thay thế, mặc dù Tử Lan có châm tuyến bên
ngừơi cho tới khi mười hai tuổi, nhưng nàng còn phải cảm tạ Lý thị ban
thưởng, bởi chính nàng đều thuộc về Lý thị.
Thật ra bà ngoại qua
đời, nguyên nhân chủ yếu nhất là do mẫu thân vì khó sinh mà chết, con
gái bà chưa chết được một trăm ngày, Lý thị đã chỉ hôn cho con rể. Ngoại tôn nữ và ngoại tôn tử lại bị nhận vào đại viện Chương gia, cuối cùng
vì buồn bực mà chết, sau đó nửa năm ông ngoại cũng qua đời.
Tử
Lan còn nhớ rõ, sau khi bà ngoại qua đời, ông ngoại giao cho nàng một
cái rương, bên trong có một giá y tinh xảo, còn có gối đầu, chăn, cùng
với vài bộ y phục của hài tử, giày … Thậm chí còn có một chuỗi vòng tay
Phật châu tổ truyền, cũng là băng chứng quen biết với tỷ muội của bà
ngoại.
Bà ngoại đã trôi qua cuộc đời cực kỳ đau khổ, nhưng bà
không ai không oán, bà từng nói với Tử Lan rằng bà rất hạnh phúc, bởi vì có ông ngoại chân thành chăm sóc, chẳng qua là bà vi phạm tổ tiên La
gia, di huấn rằng nữ nhi không được làm thiếp, cho nên biết muội muội
luôn tìm bà.
Đời trước, chính ông ngoại kà người đầu tiên lấy
được Phật châu, cuối cùng nghĩ tới có thể bà ngoại sống ở Chương gia,
sau mới tìm được bà. Thấy những thứ đồ này, Tử Lan khóc thất thanh, cũng may sớm phát hiện ra không gian, không giống kiếp trước mất đi những
thứ đồ này, Tử Lan thấy thật may mắn, những tú phẩm này là khi mắt bà
mới bị tật, vì Tử Lan mà thêu lên, bà ở trong lòng Tử Lan chính là bảo
vật vô giá.
Về phần biểu tiểu thư, gia nhập nhà quan, Tử Lan đã
không còn ảo tưởng, một tiểu thư chân chính không thể làm, bởi vì bà dì
(tỷ muội của bà ngoại) đã qua đời, ông ngoại(chồng của bà dì) cũng chỉ
quan tâm mình một phần, huống chi tuổi tác ông ngoại (chồng của bà dì)
đã cao, còn có tôn tử tôn nữ của ông nữa, sao đủ tâm đây. Mình cần gì
đi tìm không tự nhiên đây? Cả đời an an ổn ổn sống, chưa chắc đã kém cẩm y ngọc thực mà phải tranh đấu. Nếu như có thể tìm cách cứu bà dì (tỷ
muội của bà ngoại ) mình, chỉ có biểu cữu Thám hoa, những thứ khác Tử
Lan không muốn suy nghĩ nhiều.