Thạch Hữu Lương biết nữ nhi kiên trì giữ cái bọc kia, lúc nhạc phụ giao cho
Tử Lan, cũng không giấu hắn. Chẳng qua dặn dò Tử Lan nhớ giữ gìn cẩn
thận, đừng để người khác phát hiện.
“Con giấu cái bọc kia ở đâu?” Thạch Hữu Lương mua một chút nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, sau đó
đến tiệm thuốc mua thuốc. Cùng Tử Lan trở lại khách điếm bọn họ tạm ở.
Tử Lan đắc ý nói: “Không nói cho phụ thân đâu, con giấu rất kĩ rồi.”
Thạch Hữu Lương cười cười nhìn nữ nhi đang đắc ý, khuê nữ từ nhỏ đã cơ trí,
lại hiểu chuyện nghe lời, miệng lại ngọt, là hài tử đầu tiên của Thạch
Hữu Lương, nên hắn cưng chiều vạn phần.
“Con đã giấu đồ kĩ như
vậy, vậy số tiền này con cũng cất đi.” Thạch Hữu Lương có bao nhiêu của
cảu, Tống thị đều biết rõ, cộng thêm Tử Lan đưa hắn, Thạch Hữu Lương đưa cho Tử Lan tám mươi lăm hai ngân phiếu, phần lớn là Tử Lan đưa mình,
Thạch Hữu Lương không có ý định nói cho đám người Tống thị.
Tử
Lan gật đầu cười híp mắt nhận lấy tiền, cảm thấy thói quen này của phụ
thân mình thật là tốt. Càng biết rõ, Tử Lan khóc lóc kể lể Tống thị muốn tráo đổi đệ đệ, mặc dù Thạch Hữu Lương vẫn mua Tống thị ra ngòai, nhưng đáy lòng đã bắt đầu có phòng bị với Tống thị, chỉ cần có phòng bị, liền có lúc sẽ dọn dẹp nàng ta.
Dọc theo đường đi, Thạch Hữu Lương đã cung cấp những thứ tốt nhất mà hắn có thể cho Chương Vân Kiệt, nhưng
Chương Vân Kiệt vẫn không thể quen. Ngay cả bánh nướng Chương Vân Kiệt
nuốt cũng không trôi, Thạch Hữu Lương nhăn mày càng sâu… Nhìn vẻ mặt ủy
khuất của Chương Vân Kiệt, lại nhìn con gái ngon lành gặm bánh, Thạch
Hữu Lương lại càng không thoải mái.
Thấy Chương Vân Kiệt khó khăn chút xíu là ghét bỏ ăn bánh nướng, Tử Lan tâm tình rất tốt, bảo đệ đê
uống chút nước, Tử Lan có chút châm chọc, đời trứơc phụ thân ở trong tù, vì chuộc thân, tìm quan hệ với bằng hữu, mua chuộc được cai ngục thì
xài hết cả tiền, sau đó dựa vào phụ thân làm công ngắn hạn, hơn nửa năm
mới có thể trợ lại cố hương của phụ thân. Lúc ấy trên đường chỉ có bánh
bao, có lúc còn phải nhịn đói, nhưng dọc đường đi, Chương Vân Kiệt vẫn
cố chống đỡ, giờ đây tốt hơn nhiều, thậm chí vì Thạch Lâm ngã bệnh, cách một ngày Thạch Hữu Lương lại cho hai đứa bé một đứa một cái đùi gà, ăn
ngon hơn kiếp trước rất nhiều…
Tử Lan nhìn Tống thị yên lặng hết
lòng hầu hạ, đóan là Chương Vân Kiệt còn chưa thể thích ứng, đều là đời
trước không ai chăm hắn đi.
Mua đồ xong, trên người Thạch Hữu
Lương chỉ còn lại không tới ba mươi tám lượng bạc, Thạch Hữu Lương cất
tiền cẩn thận xong, ở trong kinh xoay sở mấy ngày, vụ án Lý gia cùng
Chương gia xử xong, hai nhà bị tịch thu hết gia sản, giết kẻ phạm tội.
Đóan chừng lần này hòang đế rất tức giận, nếu không sao lại hạ lệnh như
vậy?
Trên pháp trường, lúc ba mươi hai miệng ăn Chương gia bị
chém, mẫu thân Chương Vân Kiệt Lý thị ôm ấu tử bị hù chết trong tù,
hướng về bầu trời mà cầu nguyện, cầu nhi tử của nàng tránh được một kiếp này. Chương lão thái quân ở trong tù bệnh qua đời. Trên mặt mọi người,
trừ sợ chính là chết lặng…