Chi Nông Tâm

Chương 11: Chương 11: Chương 4.2




Thạch Hữu Lương rốt cục không đành lòng, cùng Cố thị và mấy trung bộc thu liễm xác bọn họ. Nhưng Chương Vân Kiệt tuyệt đối không được lộ diện, cất giấu con kẻ tạo phản là tội lớn, Thạch Hữu Lương không thể để người ngoài biết Chương Vân Kiệt còn sống. Nhìn Chương Vân Kiệt, đám người Cố thị không che giấu bi ai, Thạch Hữu Lương giữ lại để tâm, chỉ nói hồi hương, lại không nói nhà của hắn ở nơi nào. Lúc Chương Vân Kiệt còn giả trang đứa nhỏ ngu ngốc, hiện tại Thạch Hữu Lương muốn mau chóng rời đi kinh thành, vị tiểu thiếu gia tùy hứng dễ hư này, Thạch Hữu Lương cảm giác hắn nuôi không nổi đứa nhỏ này, có chút lo lắng cho tương lai…

Sau khi cả Chương gia bị chém, Chương Vân Kiệt trầm mặc, giờ này thì an tĩnh. Thạch Hữu Lương tuy không ưa hắn yêu ớt, nhưng cũng không đành lòng, cùng Cố thị chia Chương gia làm bốn phòng, mỗi phòng một hố, chôn cùng nhau. Chương Vân Kiệt dưới sự hướng dẫn của Tống thị, hướng về phía mai táng xa xa, dập đầu mấy cái.

Vì sợ đêm dài lắm mộng, mai táng Chương gia xong, Thạch Hữu Lương liền mang theo mọi người lên đường.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu vậy?” Thạch Lâm ngồi bên người Tử Lan, hỏi.

Tử Lan kéo y phục hắn kín kẽ, mới trả lời: “Trở về nhà lão gia gia.” Thật ra thì Tử Lan không muốn trở về, nang biết phụ thân tâm tâm niệm niệm ở bên thân nhân, thân nhân cũng không phải rất hoan nghênh bọn họ trở về, nhưng nhìn ánh mắt ngóng chờ của phụ thân, rồi kể cho nàng những chuyện trước kia khi còn ở nhà… Tử Lan dù muốn nói nhưng lại không mở miệng nổi, suy nghĩ bất kể thế nào đều hòan thành nguyện vọng của phụ thân đi, chịu thiệt một chút thôi mà.

“Tiểu thiếu gia trở về cùng chúng ta sao?” Tiểu Lâm có chút kinh ngạc, sao tiểu thiếu gia không giống bình thường nha?

Tử Lan nhìn Tống thị muốn nói, lập tức chen ngang vào, nàng nhìn Tiểu Lâm nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hắn trở về cùng chúng ta. Hắn giờ không phải tiểu thiếu gia, là Nhị Lăng đệ đệ nhà Cố nãi nãi, biết không?”

Tiểu Lâm vẫn chưa hiểu, nhưng gật đầu một cái, tiểu hài tử rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được đại gia tâm tình thật không tốt, cho nên Thạch lâm phá lệ nghe lời.

Dọc theo đường đi, Tử Lan phát hiện Tống thị và Cố thị chỉ chiếu cố Vân Kiệt, còn chỉ huy nàng cũng Tiểu Lâm cái này cái kia, trong lòng rất không thích, thạm chí Thạch Hữu Lương cũng phát hiện, trong lòng cũng không thích, Lý thị đối với hắn có ân, nhưng hắn đã mạo hiểm tính mạng để chứa chấp đứa bé này, tại sao hai nữ nhân có chồng kia vẫn muốn ba phụ tử bọn họ phục vụ đứa nhỏ kia? Hiện tại hắn và hai đứa nhỏ đã không còn là tôi tớ, huống chi Tiểu Lâm bệnh vừa mới khỏi, hắn thầm hạ quyết tâm, chiếu cố Chương Vân Kiệt là không thể, hắn quyết định mang Chương Vân Kiệt trở về Lý gia.

“Tử Lan, Tiểu Lâm, các con cùng ăn đi.” Cố thị nấu cháo, nhìn hai đứa bé gặm bánh bao, Thạch Hữu Lương trực tiếp múc hai chén cho hai đứa nhỏ, dịu dàng nói xong, hung hăng trừng Tống thị một cái. Tống thị nhìn Cố thị một cái, cúi đầu xuống.

“Phụ thân cũng ăn đi, con ăn no rồi.” Tử Lan uống hai hớp liền đưa chén cho phụ thân.

Thạch Hữu Lương nhận lấy chén, vui mừng nhìn nữ nhi nói: “Hôm nay nghỉ thật tốt, sáng mai phụ thân mua bánh bao thịt cho hai đứa.”

“Dạ.” Tử Lan gật đầu, lấy ra đồ thêu tiếp tục thêu. Dĩ nhiên lúc lấy ra đồ thêu này đã lấy cớ sẵn, Thạch Hữu Lương khi đi ra ngòai cầm bức thêu này để đi tìm mua sợi chỉ thêu phù hợp… Cho nên bức thêu vẫn còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.