Khi Tử Lan tỉnh lại, trời đã sáng rõ, Tử Lan âm thầm thấy may mắn vì không
có công công bà bà (Cha mẹ chồng), nhớ lúc Dương thị cùng phụ thân mới
lập gia đình, Thạch nãi nãi lôi kéo tay nàng chờ Dương thị dậy, mới dậy
theo.
Trốn vào không gian, dùng nước hồ sen rửa mặt tắm qua một
phen, ăn dược thảo tránh thai nàng tự chế trong không gian, lại nghỉ
ngơi một lát, mới ra ngòai mặc quần áo vào, búi tóc, mở cửa phòng đi ra
ngòai.
Hôm qua tân khách cũng không nhiều, nhưng trong sân là một mảnh hỗn độn, Tử Lan nhìn thấy Dương Khang An đã múc nước, dọn dẹp bát
đũa, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Dương Khang An,
đi lên phía trước nói: “Đê thiếp làm cho.”
“Đừng, cũng sắp xong rồi, nàng đừng đụng vào lại bẩn tay.” Dương Khang An ngăn cản động tác muốn rửa bát của Tử Lan.
Không rửa thì không rửa, dù sao nàng cũng khôn thích rửa bát, mới vừa quay
đầu, đã nhìn thấy Dương Dật An mở cửa phòng đi ra, lúng túng hướng hắn
gật đầu một cái , Tử Lan chui vào phòng bếp, để cho tiểu thúc thấy ngày
đầu tiên đại tẩu dậy trễ, dù da mặt Tử Lan có dày thế nào đi nữa, cũng
cảm thấy xấu hổ.
Người trong nhà ít, lại không nuôi heo, mấy còn
gà rừng nhốt ở trong lồng tre, Dương Khang An đã cho ăn rồi, cho nên
những món ăn hôm qua còn dư, Dương Dật An đã phân chia tốt lắm, trong
phòng bếp không nhiều đồ lắm, nhưng lại lớn, tử phòng bếp có thể nhìn
thấy tân phòng của Tử Lan và Dương Khang An, giờ cũng khá muộn rồi, Tử
Lan đun nước nấu cháo, hâm bánh bao, lựa thịt trong món ăn còn dư, thu
thập lại một chút, nấu chút canh rau, liền làm xong bữa cơm.
Tử
Lan đi ra hỏi: “Tướng công, ăn cơm ở đâu vậy?” Hiện tại Dương gia có ba
ngươi, không biết nàng và Dương Khang An ăn cùng nhau, hay là để hai
huynh đệ Dương gia ăn với nhau? Về phần cả ba người ăn chung với nhau,
nàng không suy tính đến, tuy tiểu thúc tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hơn bảy
tuổi rồi, vẫn nên kiêng kỵ thì hơn?
“Đệ sẽ ăn trong phòng đệ.” Dương Dật An không đợi ca ca trả lời, vội vàng nói.
Trong sân, Dương Khang An đã rửa xong bát đũa, cất dọn xong xuôi. Xoa xoa
tay, Dương Khang An nói: “Đem thức ăn cho Dật An, chúng ta trở về ăn
trong phòng.”
Tử Lan gật đầu, lại vào phòng bếp, đem đồ ăn của Dật An cho hắn, lại thêm hai cái bánh bao.
“Tẩu tẩu, đệ… đệ ăn không hết nhiều như vậy, một lát đệ còn phải uống thuốc
nữa.” Dương Dật An thấy Tử Lan múc cho hắn một tô cháo to, còn hai cái
bánh bao lớn, mặt tái nhợt liền đỏ lên.
Tử Lan suy nghĩ một chút, cầm lại một cái bánh bao, nghiêm túc nói với Dương Dật An: “Thuốc bao
giờ cũng có ba phần độc, ăn ít cơm thì sao đệ có sức chứ, cùng lắm thì
đợi một lát hãy uống thuốc, nhưng cơm thì không thể ăn ít.”
“Dạ.” Dương Dật An xấu hổ gật đầu, ca ca biết sức ăn của hắn, cho nên Dương
Dật An chỉ nói hắn ăn ít cơm, sau đó thì không nói thêm gì nữa, tính
tóan sau khi ăn cơm liền đi bộ một lát cho tiêu cơm. Nghĩ đến Thạch Lâm
đệ đệ của đại tẩu mang dáng vẻ mập mạp, Dương Dật AN liền lo lắng, chẳng lẽ đại tẩu cũng muốn nuôi béo hắn?
Chờ Tử Lan mang cơm cho đệ đệ trở lại, Dương Khang An giúp Tử Lan bưng thức ăn trở về phòng của hai người.
“Nương tử, nàng ăn nhiều một chút.” Dương Khang An nhìn Tử Lan bững một bát
nhỏ, một cái bánh bao nhỏ cũng chỉ ăn được một nửa, nhíu mày một cái,
gắp một khối thịt lớn vào bát của Tử Lan.
Nhìn miếng thịt lớn, Tử Lan cảm thấy buồn nôn, gắp miếng thịt để vào trong bát của Dương Khang
An, nói: “Thiếp thích ăn thịt nạc, không thích ăn thịt mỡ, quá ngấy.”
Dương Khang An cau mày nhìn mấy miếng thịt trong mâm, đều là thịt mỡ, không
nghĩ nữa, liền gắp một khối thịt lên, cắn đi thịt mỡ, đem miếng thịt nạc thả vào trong bát của Tử Lan.
Tử Lan cũng không cự tuyệt ý tốt của hắn, liền cắn ăn.
Nhìn thể tử ăn thịt, Dương Khang An cười cười, thuận tiện ăn luôn miếng thịt mỡ còn dư, đem thịt nạc để lại cho Tử Lan. Thật ra bây giờ mọi người
đều coi thịt mỡ là thịt ngon, dù Dương Khang An không hiểu tại sao thể
tử của hắn lại không thích ăn thịt mỡ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều,
theo bản năng giữ lại cho nàng những thứ Tử Lan thích, hơn nữa từ nay về sau hắn sẽ ít ăn thịt nạc.
Ăn cơm xong, Dương Khang An không
muốn Tử Lan phải đi rửa bát, hắn liền đem bát đi rửa, sau đó Dương Khang An mang bát đũa đã mượn đem trả, thuốc của Dương Dật An cũng là do hắn
nấu, không cần Tử Lan phải động thủ.
Tử Lan thu dọn đồ cưới, sau
đó mở rương đựng y phục của Dương Khang An ra, thu dọn quần áo cho hắn. Y phục của Dương Khang An không nhiều lắm, nhưng Tử Lan nhìn thấy có
nhiều y phục không thể mặc, chỉ có hai bộ y phục mới chuẩn bị cho hôn
lễ, trong lòng đóan y phục của Dương Dật An chắc cũng thế này đây.
Từ trong đồ cưới của mình, Tử Lan lấy ra y phục và giày mà nàng đã làm cho huynh đệ Dương gia, đáy giày thì Tử Lan phải mua. Lại xem cái nào có
thể sửa không, dùng vải sửa lại, còn cái nào không sửa được nữa, đem
giặt và phơi lên, có thể dùng để vá chăn.
“Tướng công đem bộ y
phục này sang cho tiểu thúc cất vào trong rương. Lấy tòan bộ y phục của
tiểu thúc qua đây để thiếp xem một chút. Có phải sửa lại không.” Sau
khi Dương Khang An trở lại, Tử Lan chỉ những y phục đã hỏng ở trên bàn,
đưa cho hắn một bộ y phục mới nói.
Mắt Dương Khang An đỏ lên, sau khi phụ mẫu qua đời, vẫn chưa có người nào làm y phục mới cho hắn và đệ đệ. Huống chi đây là của hồi môn của thê tử hắn.
“Chàng làm gì
thế?” Đang đưa lưng về phía Dương Khang An, Tử Lan thu dọn đồ đạc, đột
nhiên bị Dương Khang An ôm một cái, nàng sợ hết hồn.
“Thê tử, nàng thật tốt.” Đầu Dương Khang An chôn ở cổ Tử Lan, thấp giọng nói.
Tử Lan cười cười, không lên tiếng, để mặc hắn ôm một lát.
“Chàng mau đưa y phục cho tiểu thúc đi.” Cảm thấy cái tay ôm nàng càng ngày
càng không thành thật, Tử Lan nhẹ đẩy cánh tay hắn đang làm loạn ra, nhẹ trách mắng.
Cây bông không thể rửa, mang phơi nắng trong sân. Giặt y phục cho hai huynh đệ Dương gia, Tử Lan có chút mệt mỏi, cho nên liền
ngâm y phục vào trong nước, tính tóan nghỉ ngơi một chút rồi giặt. Dương Khang An nhìn thê tử mệt mỏi, nắn nắn thắt lưng, không nói gì, trực
tiếp tự mình đi giặt, Tử Lan nhìn hắn giặt gì đó, chờ hắn giặt xong, cảm thấy nghỉ cũng được một lát rồi, nàng giặt lại lần nữa.
Giặt
xong, Tử Lan nhìn thời gian cũng không còn sớm, để Dương Khang An gọi
Dương Dật An ra ngòai đi bộ một chút, cả ngày buồn bực ở trong phòng, dù là người khỏe mạnh cũng bị buồn bực làm cho mệt mỏi, thừa dịp mặt trời
còn chưa lặn, vẫn còn nhiệt độ, ra ngòai phơi nắng một chút, cả ngày
buồn bực ở trong phòng thật sự không tốt.
Cơm tối Tử Lan ngại phiền toái, cho cơm, cùng khoai tây, đậu hũ, lạc vào
hấp cách thủy. Cho cả ít thịt khô vào hấp, mùi vị cũng không tệ lắm,
nhìn tần suất ăn của Dương Khang An là có thể nhìn ra.
Buổi tối,
Tử Lan ăn một viên hạt sen, đi nhà xí xong, nàng ngồi vào trong bồn tắm
mà Dương Khang An mới làm cho nàng, tắm một cái, Dương Dật An cũng được
ca ca đun nước cho tắm, tắm rửa sạch sẽ. Sau khi nàng tắm xong, Dương
Khang An không đổ nước nàng tắm đi, mà tắm luôn vào đấy.
Tử Lan
hòai nghi, hôm nay nam nhân này đụng nước nhiều, lười. Tử Lan cảm thấy
may mắn, bây giờ trên người nàng cũng không có nhiều mồ hôi, trên người
nàng có ít độc tố, ăn xong chỉ xuất chút mồ hôi, không ra tạp chất.
“Cái này nàng cầm đi.” Sau khi Dương Khang An tắm xong, Tử Lan lau tóc cho
hắn, đột nhiên hắn móc ra một cái hộp dưới đáy giường, đưa cho Tử Lan.
Tử Lan mở ra nhìn, ‘a’ hơn phân nửa hộp là tiền bạc, tính tóan một chút,
bạc có hai mươi ba, đồng tiền có một ngàn sau trăm văn. Tử Lan nghĩ
thầm: Của cải cũng không ít đâu. Hai ngày nay mua heo, mua sính lễ, còn
có trâm cài trên đầu nàng, đóan chừng cũng phải mười mấy bạc, xem ra
Dương gia không nghèo như nàng và mọi người nghĩ.
“Thê tử, mỗi
tháng tiền thuốc cho Dật An là ba lượng bạc, nàng yên tâm, sau này ta sẽ kiếm thật nhiều tiền, quyết không để nàng phải chịu khổ.” Dương Khang
An chờ Tử Lan đếm xong, đảm bảo nói.
“Đã có tiền, tại sao chàng
không mang tiểu thúc đi vào trong thành tìm đại phu xem bệnh?” TỬ Lan
khôgn biếy Dương Dật An bị bệnh gì, nhưng cũng đã sáu- bảy năm rồi, nên
đến gặp đại phu xem bệnh mới tốt.
Dương Khang An thở dài nói:
“Nàng không thấy sao? Trước khi ta giải ngũ trở lại, phụ thân liền mang hắn đi mọi nơi khám bệnh, lúc ấy trong nhà còn có chút tiền của, chỉ là xem bệnh cho hắn một thời gian, xài hết tiền để dành trong nhà, sau đó
ta giải ngũ trở lại, cũng không rõ hắn bị bệnh gì, chỉ nghe đại phu nói, cho hắn uống thuốc bổ…”
Tử Lan lấy tiền của nàng ra, hai năm qua Thạch Hữu Lương cứ lẻ tẻ cho nàng, tổng cộng được hai mươi ba lượng
bạc. Cộng thêm tiền bán tú phẩm, rồi tiền trong không gian tám mươi lăm
lượng bạc, Tử Lan đem hơn mười hai bỏ vào hộp tiền của Dương Khang An,
lại đem tiền đồng đổ ra, thả vào trong lon.
Dương Khang An cảm thấy thật tự ti…
“Tiền của nàng, nàng cứ giữ riêng,, tiền nuôi gia đình ta có thể kiếm được.”
Dương Khang An lấy bạc Tử Lan bỏ vào lấy ra, kiên định nói.
Tử
Lan nhìn hắn nghiêm túc nói ra ý nghĩ của mình: “Thiếp không phải chàng, người một nhà chàng đừng nói thành hai nhà như thế. Hiện tại việc khẩn
cấp nhất là đưa tiểu thúc đi xem kỹ bệnh, tuy nói là uống thuốc bổ,
nhưng cũng uống nhiều năm như vậy, uống thuốc cũng có ba phần độc, hôm
khác chàng lên trấn trên mua cho thiếp chút đồ, có câu nói thuốc bổ
không bằng thực bổ, thiếp muốn làm đồ ăn bổ cho tiểu thúc, tránh cho mỗi lần tiểu thúc uống thuốc xong đều ăn không ngon. Hơn nữa thiếp không
biết Vương bà mai kia sẽ nói gì với Thứ sử đại nhân, cho nên thời gian
này chàng đừng lên nói, ở nhà đi, không thiếp sẽ sợ.”
“Vậy ta sẽ
không lên núi, tiền này coi như là ta mượn của nàng, sau này nhất định
sẽ trả lại.” Dương Khang An suy nghĩ một chút, nhà hắn cũng chỉ có bốn
bức tường, trước kia thờ ơ, hiện tại không thể thê tử phải theo hắn chịu khổ? Nhưng mà, tiền này hắn nhất định sẽ trả lại.
Chờ tóc khô,
hai người nằm lên giường, Tử Lan ngăn cản hành động xuất dục của Dương
Khang An, không tức giận nói: “Sáng mai còn phải dậy lại mặt đấy.”
Dương Khang An vừa nghe, nhất thời ủ rũ, ôm Tử Lan thật chặt, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy tối mai nàng phải cho ta nhé.”
“Tương công, thương lượng với chàng chuyện này được không?” Tử Lan không trả lời Dương Khang An mà hỏi ngược lại.
Dương Khang An ngửi mùi thơm từ cơ thể thê tử, cố gắng an ủi bộ vị không nghe lời của mình, buồn bực nói: “Chuyện gì, nàng nói đi.”
“Chàng
biết đấy, từ nhỏ thiếp sinh ra đã thiếu dinh dưỡng, kém khí lực hơn các
cô nương khác, hơn nữa năm nay thiếp mới vừa mười lăm tuổi, thân thể còn chưa phát triển hòan toàn, cho nên trong vòng ba năm, tốt nhất là không nên mang thai.” Tuy có hạt sen thần kỳ, nhưng Tử Lan không muốn mạo
hiểm, trước kia mười tám mang thai đã súyt chết. Thân mình nàng mềm
yếu, không chịu được.
“Sao?” Dương Khang An kinh ngạc.
Tử
Lan nói tiếp: “Trước kia lúc thiếp còn là nha hoàn, nghe thái y xem bệnh cho phủ thái thái nói, thân thể qua yếu đuối tốt nhất không nên mang
thai sớm, nếu mang thai sớm có thể một xác hai mạng, hơn nữa nếu có may
mắn sinh hạ nhi tử, hài tử cũng sẽ rất yếu ớt.”
Dương Khang An bị dọa sợ, hài tử có thể có muộn, nhưng thể tử không thể gặp nguy hiểm, lập tức gật đầu đáp ứng.