Tử Lan nghe lời của hắn, trong lòng lại âm thầm may mắn bà bà đã đi trước, chỉ nhìn đơn thuần hai năm trước,Nhị đường tẩu chậm chạp chưa có thai,
Đại bá mẫu cùng Thạch nãi nãi đối đãi Nhị đường tẩu rất lạnh nhạt, trái
tim liền băng giá.
Sau đó thật vất vả mang thai, thái độ cũng
tốt rất nhiều, kết quả vì sinh nữ nhi , hiện tại vẫn bắt sinh nhi tử.
Ngay cả Hoàng thị- thê tử Thạch Tiểu Hổ, mới lập gia đình được nửa năm,
cũng bắt đầu bị hỏi khi nào thì có hài tử…
Thậm chí Dương thị
chậm chạp chưa có thai, cũng bắt đầu xin đại phu thuốc uống, Thạch nãi
nãi cũng không hòa ái như trước với Dương thị, không để ý phụ thân đối
với chuyện lần này có oán hận gì.
Sáng sớm hôm sau, Tử Lan thức
dậy, đầu tiên là tới phòng bếp, làm bánh bao thịt mọi người thường
thích ăn, tối qua đã chuẩn bị tốt, Dương Khang An cũng rời giường giúp
Tử Lan đem thịt làm tốt, sau đó làm xong hết thảy thì bọc lại.
Lúc Tử Lan nhìn túi bánh bao, nhìn Dương Khang An vòng tới vòng lui không
biết hắn nên làm cái gì, vì vậy nói: “Tướng công, chàng đi mài chút bột
gạo nếp đi? Thiếp thấy trong nhà còn chút gạo nếp.”
“Ai.” Dương
Khang An vội vàng gật đầu, liền mang đá mài trong nhà ra lau sạch sẽ,
sau đó nghe Tử Lan phân phó, mài gạo nếp thành bột.
Bởi vì buổi
sáng Tử Lan có thói quen uống mật ong, Thạch Hữu Lương còn đặc biệt thả
một vò mật ong nhỏ vào trong đồ cưới của Tử Lan, Tử Lan dùng bột gạo
nếp, đường trắng, mật ong làm hoa quế cao cho mọi người, ngòai ra Tử Lan còn dùng chút hoa quế pha trà uống.
Sau khi chưng hoa quế cao ở trong nồi, Tử Lan nhanh chóng múc một súp lơ canh, sau đó múc cho Dương Dật An một chén canh, cầm bánh bao thịt, Tử Lan suy tính lượng ăn của
Thạch Hữu Lương cùng Dương Khang An , làm bánh bao cái nào cũng lớn,
nhưng tính tới lượng ăn của mình cùng Dương Dật An thì nàng làm nhỏ hơn
một chút.
Chờ Dương Khang An ăn xong hai cái bánh bao lớn, uống
hết chén canh, đem cây bông hôm qua còn chưa phơi xong cất đi, hoa quế
cao cũng chưng tốt lắm, cắt thành khối, Tử Lan giữ lại hai khối lớn cho
Dương Dật An, chuẩn bị đầy đủ cho Dương Dật An xong, liền chuẩn bị lại
mặt.
“Tỷ… tỷ…” Còn chưa ra khỏi cửa, Tử Lan liền nghe thấy thanh âm đệ đệ gọi nàng.
“Tỷ tới đây.” Trả lời một tiếng, Tử Lan để Dương Khang An cõng theo giỏ đồ, chuẩn bị trở về Thạch gia, Dương Khang An không muốn để Tử Lan về nhà
mẹ đẻ khó coi như vậy, liền bắt bốn con gà rừng xách theo, còn vào phòng hắn lấy ra điểm tâm cũng vải vóc hắn chuẩn bị từ trước mang theo.
Có cả thảy sáu con gà rừng, mập mạp chỉ có bốn con này, nhưng mang sang nhà mẹ đẻ mình, Tử Lan cũng không nói gì.
“Nữ nhi, con gầy đi.” Sau khi nghe Thạch Hữu Lương nói, Tử Lan hết ý kiến,
mới đi được hai ngày, sao phụ thân có thể nhìn thấy nàng gầy đây?
Thạch Hữu Lương nói xong còn trợn mắt nhìn Dương Khang An một cái, Dương
Khang An mang đồ tới Thạch Hữu Lương cũng không nhận, trực tiếp kéo nữ
nhi vào cửa.
“Phụ thân để cho mẹ con hâm nóng sữa tươi, bên trong còn thả chút bột hạnh nhân, thêm chút đường, con uống một chút cho ấm
người.” Mới vừa ngồi xuốg, Thạch Hữu Lương liền bưng một chén sữa tươi, đưa cho Tử Lan.
Tử Lan uống hai hớp, sau đó nói: “Phụ thân, buổi sáng con có chưng bánh bao cùng hoa quế cao, còn rất nóng hổi. Mọi
người còn chưa ăn điểm tâm đi, mọi người mau ăn chút.”
Găm bánh bao thịt nữ nhi làm, Thạch Hữu Lương nói với Tử Lan: “Phụ thân sai người nghe ngóng, Thứ sử đại nhân tân nhiệm ở Thanh Châu đang ở Ký
thành, đích xác là Thám hoa, chẳng qua là lập gia đình đã mười năm mà
chưa có con, Thứ sử phu nhân là ấu nữ của Vương thừa tướng, từ nhỏ sinh
ra đã được chiều chuộng, điêu ngoa thành tính, quản lý hậu việc vô cùng
nghiêm khắc, hiện tại Vương thừa tướng đã lớn tuổi, Thứ sử phu nhân
không áp chế được Thứ sử đại nhân nữa, cho nên Thứ sử phu nhân không dám cường ngạnh giống như trước, bọn họ vừa mới tới nơi nhậm chức, Thứ sử
phu nhân đã nghĩ tìm một cô nương có gia thế trong sạch, lớn lên xinh
đẹp, thân phận lại không cao, để sau này…”
“Người kia liền tìm
tới con, Ký thành cũng không gần đây mà?” Tử Lan cau mày hỏi, thận phận
không cao, gia thế không có, người nhà không dám ra mặt, đóan chừng Thứ
sử phu nhân muốn đánh đuổi mẫu lưu lại tử (Muanho : giải thích tạm cho
câu ‘đánh đuổi mẫu lưu lại tử’: Khi thiếp sinh nhi tử thì Thứ sử phu
nhân sẽ nhận nhi tử đó làm con nuôi, còn mặc kệ người thiếp kia ,có thể
tự sinh tự diệt, có thể bị hại chết nữa).
Thật là một chủ ý tốt a. Nhưng lẽ ra Thứ sử phủ có không ít nô tỳ xinh đẹp, tại sao không chọn từ Thứ sử phủ đây?
“Dáng dấp xinh đẹp, có thể lập tức dâng vào cửa cô nương xinh đẹp cũng không
nhiều lắm. Nữa là cô nương đó còn chưa đính hôn mà cập kê rồi. Cộng thêm một năm trước phụ thân đã từng nói, con không nên đính hôn quá sớm, cự
tuyệt Vương bà mai này, Vương bà mai có một tỷ tỷ chính là thê tử quản
gia Điền gia, con cũng biết phụ thân cự tuyệt hôn sự Điền gia. Quản sự
bị địa chủ mắng một trận to, cho nên liền đem oán khí phát tới nhà chúng ta. Phụ thân nói nữ nhi nhà ta không thể làm thiếp, không làm kế thị,
lúc ấy phụ thân nói rất kiên quyết, thậm chí còn thề…” Hiện tại Thạch
Hữu Lương giận để đâu cũng không hết, mọi thứ đều từ Điền gia gì đó giở
trò quỷ.
Vương bà mai cùng mấy bà mai khác cũng nhận ủy thác của
Thứ sử phu nhân, kế quả Vương bà mai liền phóng đại tình huống của Tử
Lan, Tử Lan điều kiện tốt, dáng dấp hảo, gia thế trong sạch, gia cảnh
đơn giản, căn cơ không sâu, cho nên liền bị Thứ sử phu nhân coi trọng.
Những thứ này đều là Thạch Hữu Lương tốn không ít tiền hỏi thăm được, cũng
may là Thứ sử đại nhân vừa nhậm chức, căn cơ không sâu, Thứ sử phủ còn
chưa bị quản lý nghiêm, cho nên mới có thể nghe ngóng được.
Thật ra còn bận rộn xử lý chuyện bên trong rồi xử lý thỏa đáng chuyện bên
ngòai, Thứ sử phu nhân cũng không có ý định chèn ép Tử Lan, nói thẳng
đem sính lễ tới nhưng không nói thời gian vào cửa, cứ hai – ba tháng sau hãy nói tiếp.
Vương bà mai cứ nghĩ chuyện này là ván đã đóng
thuyền, ai biết Thạch Hữu Lương không chịu nhận sính lễ, Vương bà mai
rút ít tiền sính lễ, tự cấp thời điểm trả lời Thứ sử phủ, phóng đại
chuyện Thạch gia cự tuyệt, làm cho Thứ sử phu nhân cảm thấy cực kỳ mất
mặt.
Trong lòng Tử Lan có chút bất an, phu nhân bị người trêu đùa như vậy, trong lòng có thể thoải mái sao? Còn là thiên kim tướng phủ
điêu ngoa tùy hứng,… Nhưng không muốn để phụ thân lo lắng, liền khuyên
nhủ:
“Bọn họ vừa tới, nói vậy mặc dù không cam lòng, nhưng cũng
sẽ không gây huyên náo quá lớn, mà con cũng đã gả đi rồi, nếu làm ảnh
hưởng tới danh tiếng Thứ sử phủ, nếu tìm thì phải tìm Vương bà mai. Dù
sao điều kiện cầu hôn phụ thân đã nói cho Vương bà mai biết nhưng bà ta
lại không nói cho Thứ sử phu nhân hay.”
Thạch Hữu Lương ăn xong
bánh bao, nhận chén nữ nhi đưa tới, nhấp một hớp sữa tươi, nhiều chuyện
phức tạp hắn cũng không muốn cho nữ nhi biết, nhưng vẫn có chút không
yên lòng, hắn gật đầu một cái nói: “Hy vọng là như thế.”
Nhìn Thạch Hữu Lương còn chưa vui vẻ, Tử Lan lại khuyên nhủ: “Phụ thân đừng
quá lo lắng, con nghe Hổ Tử ca nói Thứ sử đại nhân là một vị quan tốt,
bây giờ chuyện tình là do Thứ sử phu nhân làm, sẽ không dám làm càn. Mà
nàng là một phu nhân cho dù có bản lĩnh thông thiên, hiện tại nàng ta
lại không có con, chẳng lẽ lại không sợ Thứ sử đại nhân nổi lên quan
ngại hay sao?”
Nữ nhi quan tâm như vậy, trong lòng Thạch Hữu
Lương liền thỏai mái, hung hăng trợn mắt nhìn hiền tế ở trong sân, nhìn
đi, thật là… trong lòng không cam lòng nói: “Vẫn là phụ thân vô dụng, ủy khuất con a.”
“Phụ thân, sao người lại nói vậy? Con không bị ủy
khuất a.” Tử Lan đứng lên, đi tới bên Thạch Hữu Lương, quỳ trên mặt đất, mặt chôn ở đầu gối của hắn, dịu dàng nói:
“Sao lại có phụ thân
đau lòng nữ nhi như phụ thân chứ? Từ nhỏ phụ thân đã thương con, trong
nhà có cái gì tốt đều cho con, đừng nói phụ thân vô dụng, người là phụ
thân của con, đây chính là phúc phận ông trời ban cho con. Hơn nữa con
thật sự không bị ủy khuất, mặc dù tướng công không nói, nhưng trong tâm
hắn luôn có con, cũng thương con. Trước kia bà ngoại cũng nói qua, cả
đời nữ nhân thật không dễ dàng, nhưng có một tướng công toàn tâm tòan ý
với mình, tựa như ông ngoại, tựa như phụ thân, chính là phúc khí cả đời
của một nữ nhân. Cuộc sống sau này còn dài. Hắn có cái gì không tốt, phụ thân có thể dạy dỗ, không phải rât tốt sao?”
Đưa tay xoa đầu nữ
nhi, Thạch Hữu Lương nhìn hiền tế ở bên ngòai không ngừng làm
việc, nghĩ thầm, cho là dạy dỗ, cũng là hiền tế, cũng không có gì phải
hối hận, chỉ cần cả đời hắn chiếu cố Tử Lan thật tốt, thật ra cũng không có gì không tự nhiên, …
Hai phụ tử lại nói chuyện một lát, Tử
Lan cùng Dương thị vào bếp chuẩn bị cơm trưa, Thạch Hữu Lương đuổi Thạch Lâm đi ra phía sau chơi, hắn cùng Dương Khang An tiến hành một phen
trao đổi sâu sắc.
Ở nhà vợ ngây ngô không lâu, ăn cơm trưa, Tử
Lan liền rời đi, trong nhà còn chưa thu dọn xong. Lúc tới, Dương Khang
An cong tới một cái giỏ, với mấy con gà rừng, lúc trở về, Thạch Hữu
Lương chuẩn bị một xe bò gì đó, Tử Lan cố gắng cự tuyệt, nhưng không
ngăn cản được sự kiên quyết của phụ thân, gạo, dầu, muối, còn có hai con gà mái cùng không ít rau dưa, trời đã bắt đầu lạnh, Thạch Hữu Lương nói Dương gia có rất ít đồ ăn, nữ nhi mình lại am hiểu làm dưa chua, đồ
chua, cho nên dứt khóat đem bình rau dưa cho nữ nhi mang về, sợ nàng mùa đông thiếu đồ ăn.
Sau khi nữ nhi rời đi, Thạch Hữu Lương mới
phát hiện bên cạnh ly trà Dương Khang An uống để lại ba lượng bạc, tức
giận vứt ly trà, mắng: “Thằng nhóc.” Hồi lâu, mới thu bạc vào, thật ra
hắn cũng hiểu ý định của Thạch Hữu Lương, vì ý định này hắn cũng từng
nghĩ qua.
Trên dường trở về, Tử Lan len lén nhìn Dương Khang An,
phát hiện hắn không mất hứng, mới coi là yên lòng, dù sao thì hiện tại,
nhạc phụ vẫn trông nom quá nhiều, có chút nghĩ hiền tế không có bản
lĩnh.
Sau khi về tới nhà, bỏ đồ xuống, Tử Lan nhìn thấy tướng công cầm cuốc bắt đầu đào hầm, nàng nhún nhún vai.
Tử trước tới giờ mỗi lần Thạch gia cho hắn đồ, đều tính ra giá tiền , trả
lại bằng hoặc nhiều hơn, trừ cây nhân sâm kia, hắn cũng dò hỏi giá trị,
theo tiệm thuốc nói, đại khái trị giá mười hai lượng bạc, hắn cũng biết
Tứ thúc Thạch gia, bây giờ chính là nhạc phụ, bởi vì tâm tính thiện
lương, biết đệ đệ hắn cần nhân sâm để bồi bổ, nên mới suy nghĩ cho hắn,
đem nó thu vào. Bây giờ Tử Lan đã là thê tử của hắn, Dương Khang An cảm
thấy việc chiếu cố thê tử là việc nên làm, cho nên lúc này mới cầm bạc
để lại cho Thạch Hữu Lương.
Cơm trưa thì Dương Dật An đã hâm nóng bánh bao, hoa quế cao, và chén canh trứng gà còn dư lại từ buổi sáng.
Buổi chiều, từ trong bếp Tử Lan lấy cái chảo đã lâu chưa dùng, Tử Lan
muốn rang thức ăn lên, đun chút nước rửa qua cái chảo, bắt đầu rán bánh
rồi rang thức ăn.
Xào trứng với khoai tây, cắt đồ chua, xào lại chút đồ ăn còn dư từ tiệc cưới, nấu chút mì sợi.
Tử Lan ăn một cái bánh rán, rồi một chút thức ăn cũng đã no rồi, Dương Dật An ăn nhiều hơn Tử Lan một chút, ăn được thêm nửa tô mì nhỏ nữa, Tử Lan làm cũng không nhiều, còn dư lại Dương Khang An liền ăn hết. Nhìn Dương Khang An ăn nhiều như vậy, Tử Lan liền suy nghĩ ăn nhiều như vậy rốt
cuộc đã đi nơi nào a? Cũng không thấy bụng nhô ra nhiều.
“Thể tử, nàng phải ăn nhiều thêm chút nữa, nàng nói Dật An ăn ít, ta xem nàng
còn ăn ít hơn cả Dật An.” Sau khi ăn xong, Dương Khang An thu dọn xong
xuôi, nói với Tử Lan.
Tử Lan nhìn bụng mình một chút, nói: “Bụng
thiếp cũng không lớn như vậy, có thể ăn được bao nhiêu?” Vừa nói Tử Lan
vừa đưa tay đâm đâm bụng Dương Khang An.
Sự thật, ăn no phát dục, Tử Lan vạn vạn không nghĩ tới, một cái đâm kia, liền đem mình đâm tới trên giường…
“Chàng thật đáng ghét, mang thai thì làm sao bây giờ? Lúc nào lên trấn trên
chàng nhớ mua thuốc tránh thai nhé?” Tử Lan bất đắc dĩ nói với Dương
Khang An, trong không gian cũng có thuốc tránh thai, nhưng không tiện
lấy ra.
Dương Khang An dịch góc chăn cho Tử Lan, nhàn nhạt nói:
“Nhạc phụ đã nói cho ta biết chuyện này, còn cho ta chút thuốc, một
tháng ăn một viên là được.”
“Phụ thân có thuốc tránh thai sao?”
Tử Lan kinh ngạc, trong lòng suy đoán, ba năm nay Dương thị còn chưa
mang thai, chắc là vì phụ thân ngừa thai?
Lời tác giả: Dương thị không có thai, không chỉ vì Thạch Hữu Lương có vấn đề, thật ra chính Dương thị cũng có vấn đề…