Chi Nông Tâm

Chương 51: Chương 51




Trần Văn Thanh cười lạnh đi tới bên cạnh Vương thị, nhẹ giọng hỏi:

“Là ai? Nàng có biết trước đó, người nàng tìm làm thê thiếp cho ta là ai sao? Chính là cháu bên ngoại của ta… Người ta không muốn thì thôi, vì sao còn bôi nhọ danh tiếng của ta bởi những thứ bẩn thỉu kia, Vương thị, mặc dù ta không thích nàng, nhưng đối nàng cũng không tệ, nhưng nàng đối với ta thế nào?

Bất kính với mẫu thân ta, còn muốn đem muội muội ta kết hôn với đệ đệ ngu xuẩn của nàng, giờ còn học được dùng danh nghĩa của ta vẽ đường cho hươu chạy ở bên ngoài?”

Đầu óc Vương thị có chút rối loạn, nhìn lại một chút, nàng chính là Thứ sử phu nhân đã phái người đi cầu hôn, Thạch gia lại dám từ chối? Phái người đi dạy dỗ bọn họ là chuyện bình thường, thì sao chứ? Vừa nhớ tới, Trần Văn Thanh nói cháu bên ngoại, Vương thị mở to hai mắt, nghĩ thầm, nữ nhân vừa nãy…

Nhìn toàn thân Vương thị tăng thêm lệ khí, Trần Văn Thanh lắc đầu một cái, nữ nhân này không cứu được, rõ ràng Thừa tướng là một lão hồ ly giảo hoạt, sao lại sinh ra một nữ nhân ngu xuẩn như vậy.

Vương thị đã gả cho hắn hơn mười năm, trước kia lúc tổ mẫu còn sống, vì đại ca, cho nên phải che chở thê tử kéo chân hắn, hiện tại, lão thái thái không còn nữa, phụ thân còn thương yêu hắn, thật vất vả mới được Tam hoàng tử giúp đỡ, sao còn để nữ nhân này nắm hắn trong tay. Trần Văn Thanh nhìn nữ nhân trước mắt, càng nhìn càng chán ghét.

Tử Lan nghe bà dì nói biểu cữu đang tính tóan áp chế Vương thị, vừa lúc chuyện này phát sinh, sẽ không bỏ qua cơ hội này, đến buổi tối, bà dì an bài sương phòng cho Tử Lan, Dương Khang An và Thạch Lâm xong, liền nghe nói Vương thị bị cảm lạnh, cho nên cần tĩnh dưỡng, ngày mai mấy người Tử Lan không cần đi thỉnh an.

“Hài tử, con nhìn xem có thích không? Nếu thích liền cho con.”

Chạng vạng, mặc dù Trần La thị đã an bài phòng khách cho mấy người Tử Lan, nhưng Trần La thị vẫn chưa muốn rời Tử Lan, cứ giữ Tử Lan lại để nói chuyện, một hồi mệt nhọc, cuối cùng bà nghỉ ngơi một chút, Trần La thị liền sai người đưa cho Tử Lan một hộp trang sức, mở ra cho Tử Lan tùy tiện chọn mấy cái.

Tử Lan ngăn cản hành động đeo trang sức cho mình của Trần La thị, nói:

“Bà bà, tử Lan biết bà bà thương con, nhưng thật sự con không cần những thứ đồ này, vật này ở lại nơi này của bà, hoặc là của các biểu tẩu, có thể tăng thêm màu sắc, nhưng cho con thì lại trở thành tai họa.

Tử nhỏ phụ mẫu đã nói cho con, có bao nhiêu đầu, mang bao nhiêu mũ, con không muôn bởi vì bà yêu thương con, mà nuôi thành tính tình tham lam.

Ở dưới quê, con chỉ là một nông dân, gả cho một nhà nông, chúng con mặc dù không giàu có, nhưng cũng không đói khổ, chúng con làm lụng từ đôi bàn tay để có ăn có mặc, rất tự tại. Con tới đây chỉ muốn cùng bà bà nói chuyện, những thứ khác con đều không muốn.”

Thật ra Tử Lan cũng không phải không thích vàng ngọc, nhưng nàng biết cái gì là quan trọng với nàng. Nàng gả cho Dương Khang An, đã khiến chàng tự ti. Nếu nàng có nhiều hơn, chàng sẽ thế nào đây?

Thật ra bây giờ Tử Lan cảm thấy rất hạnh phúc, muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì, đều có để ăn để uống, cần gì phải theo đuổi những thứ phù phiếm đó chứ?

Trần La thị nghe Tử Lan nói, càng thêm hài lòng, không tự ti, không tham lam, biết cái gì là đủ, thật sự là một đưa bé ngoan. Nếu nhận thân thích sớm hơn, bà có thể tìm một mối hôn sự tốt hơn cho Tử Lan, không để hài tử phải khổ cực như vậy.

Lúc trở lại phòng, Dương Khang An chờ đã lâu, kể từ khi nương tử nhận thân thích, hắn liền cảm thấy khủng hoảng, Thứ sử lớn như vậy.

Mọi người làm đều cung kính gọi nương tử hắn một tiếng “biểu tiểu thư”, thân phận cao quý hơn rất nhiều, vừa rồi hắn cũng nghe người làm nói chuyện với nhau, biểu tiểu thư xinh đẹp và hiểu lễ nghĩa saolại gả cho một người như vậy?

Hắn không xứng với Tử Lan, hắn đã sớm biết, trước kia hắn sớm đã thích Tử Lan, cũng biết Thạch Hữu Lương thúc sớm đã chọn đối tượng cho Tử Lan, nhưng sau vì chuyện xảy ra mà gả Tử Lan cho hắn, hắn biết mình rất không xứng với nương tử tốt như vậy, cho nên càng tốt với nàng hơn, tuyệt đối không muốn nàng phải chịu khổ, nhưng sau khi thấy Thứ sử phủ xa xỉ, Dương Khang An cảm giác dù hắn cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể cho nàng những ngày tốt như vậy.

“Tướng công, chàng làm sao vậy?” Sau khi trở lại phòng, Tử Lan nhìn Dương Khang An buồn bã không vui.

Dương Khang An nhìn Tử Lan thoát giày, nghĩ mấy ngày nay nàng đi quá nhiều, cho nên vội vàng đặt chân nàng lên chân hắn, xoa bóp chân cho nàng. Xoa chân được một lúc, có người báo đã chuẩn bị xong nước tắm cho Tử Lan.

Tử Lan lười biếng nhìn Dương Khang An, Dương Khang An vội vàng đi giày vào cho Tử Lan, Tử Lan cười cười vui vẻ, quả nhiên là nam nhân thương tiếc thê tử, lấy tay ôm cổ hắn, hôn lên mặt hắn một cái, sau đó mở cửa đi sang phòng cách vách tắm rửa.

Cho nhà hòan lui ra ngòai không cần hầu hạ nàng tắm rửa, Tử Lan ăn một viên hạt sen, tự mình tắm rửa sạch sẽ, dù sao đồ tắm cũng được chuẩn bị đầy đủ, còn có cả hương liệu, mùi rất thơm còn là hương tốt nhất.

Mặc bộ đồ mới được chuẩn bị cho nàng, Tử Lan nghĩ thầm, không thoải mái bằng áo lót làm nàng. Nàng mặc rất thoải mái, tất cả áo lót đều là đồ vá, còn dùng vải bông làm, mặc cái đó rất thoải mái. Hiện giờ mặc bộ này đẹp hơn với nhiều bộ đồ của nàng, cảm thấy không thích ứng lắm.

Nha hoàn được phái tới hầu hạ tên là Tiểu Anh, để nàng giúp Tử Lan mặc y phục. Quay trở lại phòng, Dương Khang An cẩn thận lau tóc giúp Tử Lan, Tử Lan liền nói chuyện mặc y phục không thoải mái thế nào, Dương Khang An không có cảm giác này, mặc dù hắn mặc bộ đồ mới do người Thứ sử phủ đem tới, có một chút câu nệ, nhưng không đến nỗi không thoải mái như thể tử nói.

Đau lòng cởi tất ra cho thê tử, nhìn những vết phồng do ngâm nước mà trắng bệch, Dương Khang An liền lấy thuốc bột, nhẹ nhàng thoa lên vết thương cho Tử Lan, sau đó đi tất vào cho Tử Lan…

Lúc mới bắt đầu là giúp thê tử nới lỏng y phục do đầu sợi dây mài vào da thịt có chút ngứa ngáy, kết quả, cởi cởi nhịn một chút cũng nhịn không được…

Nhìn thê tử ngủ say dựa vào ngực mình, Dương Khang An cẩn thận kéo chăn đắp lên cho nàng, da thịt hai người dán chặt không chút khoảng cách, giờ phút này Dương Khang mới thấy an tâm, bất kể thế nào, hiện tại nàng vẫn còn ở trong lòng hắn, hắn nhất định phải cố gắng phấn đấu, nhất định phải cho nàng cuộc sống tốt hơn.

Yêu thương vuốt ve da thịt trắng nộn của thê tử, chỉ bởi vì những loại vải lẻ khiến thê tử không thoải mái, liền bộc phát kiên định thê tử đáng giá được đối đãi tốt hơn, Dương Khang An vẫn có ranh giới cuối cùng của hắn, hắn nhìn thê tử trong lòng, hạnh phúc của nàng sẽ do hắn tự mình cố gắng, hắn nhất định phải cố gắng gấp bội, để cho nàng những ngày thật thoải mái.

“Thanh nhi, con cho người đi nhìn một chút, xem có thể đưa phụ thân Tử Lan đến gặp ta một chút hay không, ta muôn trông thấy hắn.”

Sáng sớm hôm sau, Tử Lan, Dương Khang An, Thạch Lâm tới phòng của TRần La thị, cùng nhau ăn điểm tâm, bởi vì Trần La thị thấy thật vất vả bà mới tìm được thân nhân, cho nên hai ngày nay đều ăn cơm với mấy người Tử Lan.

Sau khi ăn xong, Trần La thị dùng trà súc miệng, phân phó cho nhi tử, lúc ăn cơm, tuy ba người Tử Lan có chút thiếu sót, nhưng vẫn đầy đủ lễ nghi, vì thế Trần La thị liền có thiện cảm với con rể của tỷ tỷ- Thạch Hữu Lương, một nông phu, nhưng có thể nuôi được một nữ nhi hiểu chuyện như thế, lại không thô tục, cũng không có tính bủn xỉn, đối với vật trang trí tinh mỹ tại Thứ sử phủ này, mặc dù cũng có thưởng thức, nhưng trong mắt không hề có một tia tham lam nào, là một hài tử tốt khó tìm được.

Lúc Thạch Hữu Lương được đưa tới, Tử Lan thấy phụ thân khác hẳn ngày hôm qua, mặc quần áo mới, chải chuốt sạch sẽ gọn gàng, Thạch Hữu Lương cũng có dáng dấp không tệ, lại được ông ngoại Tử Lan dạy dỗ nhiều năm, trừ lúc mới vào thấy Trần La thị liền khiếp sợ mà có chút thất lễ, những lúc khác cũng thỏa đáng, nói chuyện thật thà, không tự ti, không mệt mỏi, hành động cử chỉ phù hợp lễ nghi, Trần La thị hài lòng gật đầu, nghĩ thầm, trừ nghèo một chút, nhưng cũng là một ngừơi hiểu lễ nghĩa.

Trần La thị hỏi thăm cuộc sống của Thạch Hữu Lương, Thạch Hữu Lương có chút xấu hổ bày tỏ, hắn tay không tới đây, phải nhờ Trần Văn Thanh hỗ trợ, mới có thể ra khỏi lao ngục, lại nói thêm hắn tính khí nóng nảy, mới phát sinh tranh chấp với mấy tên côn đồ kia, không hề trách cứ Trần Văn Thanh.

Trần La thị trợn mắt nhìn nhi tử một cái, lúc này mới thanh thanh cổ họng, hỏi chuyện tình của bà ngoại Tử Lan.

Lúc Thạch Hữu Lương còn trẻ, cũng do ông bà ngoại Tử Lan chiếu cố lớn lên, nói chuyện của bọn họ, cặn kẽ hơn Tử Lan nói nhiều, Trần La thị chăm chú lắng nghe, những lúc kể tới thời điểm gian khổ, Trần La thị lấy khăn xoa xoa nước mắt, nghe tới chuyện lý thú không nhịn được cũng nở nụ cười…

Lúc Trần Văn Thanh tới phủ nha, Thạch Hữu Lương đang nói, lúc buổi chiều trở lại, thấy hắn vẫn còn nói chuyện, Tử Lan càng thêm đau lòng, thỉnh thoảng thay nước trà cho phụ thân, cuối cùng, trước cơm tối, Thạch Hữu Lương cũng nói hết tất cả mọi chuyện, sau khi hiểu rõ cuộc sống nhiều năm của tỷ tỷ, Trần La thị càng cảm thấy thân thiết với một nhà Thạch Hữu Lương.

Bởi vì phụ thân nói chuyện cùng Trần La thị,Tử Lan vẫn ngồi yên, không tán gẫu, hỏi nhà hòan phòng bếp ở đâu, được Trần La thị đồng ý, làm một bàn lớn món ăn. Có thịt kho, đỗ luộc, cá om dưa, gà quay khối, miến xào, … Bởi vì trời lạnh, Tử Lan dùng nguyên liệu trong bếp chế biến được một bàn như vậy.

Lúc thấy một bàn món ăn, ánh mắt Trần La thị nhìn Tử Lan càng thêm phức tạp, một mặt hài lòng nàng có thể làm, một mặt lại đau lòng nàng đã biết làm. Tám món ăn, một canh, một bánh, hơn nữa còn cơm, sáu người ăn thật ra cũng không nhiều, nhưng ở Trần gia cũng có chút khó coi, TRần La thị cũng không cho người làm thêm bất kỳ món ăn nào, nhìn biểu tình mẫu thân , đột nhiên Trần Văn Thanh cũng cảm thấy măt có chút cay cay…

“Tử Lan có thể làm món ăn ngon hơn đầu bếp nhà chúng ta rồi, mẫu thân, mẫu thân có bao giờ thấy con ăn được ba bát cơm, lần này hỏng bét, ăn xong ngay cả đi đường cũng không nổi.”

Sau khi ăn xong, Trần Văn Thanh liền nói dỗ mẫu thân vui vẻ, mà cũng không phải là lời nói dối, mặc dù không phải là món ăn phú quý, nhưng mùi vị cũng không tồi, mà càng tiếp xúc, hắn càng cảm thấy người Thạch gia cũng rất biết lễ nghĩa, cho nên cũng thoáng mở cánh cửa lòng, coi họ như người mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.