Chi Nông Tâm

Chương 52: Chương 52




Bởi vì vấn đề cũng đã được giải quyết, trong nhà cũng không thể bỏ không mãi, Thạch Hữu Lương liền lên tiếng cáo từ, Tử Lan cùng Dương Khang An cũng thuận thế nói muốn rời khỏi.

Nghe lời này, Trần La thị sắc mặt biến đổi, gắt gao lôt kéo tay Tử Lan cùng Thạch lâm, căm tức nhìn Thạch Hữu Lương nói:

“Ngươi phải đi thì đi đi, hai đứa bé nhất định phải ở lại với ta, vốn nghĩ rằng ngươi tốt, không nghĩ ngươi là tới mang Tử Lan và Thạch Lâm đi, bốn mươi năm, thật vất vả ta mới có tin tức của tỷ tỷ, có chút niệm tưởng, ngươi liền muốn mang bọn họ đi, ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tử Lan lúng túng nhìn phụ thân bị mắng, lại nhìn Dương Khang An quỳ bên cạnh phụ thân, liền đặt tay lên vỗ nhẹ cánh tay Trần La thị, dịu dàng nói:

“Mỗ mỗ, trong nhà Tử Lan còn có chuyện chưa xử lý xong, lần này tới đây không nói cho ngươi trong nhà, mỗ mỗ, hiện tại chúng ta đã nhận người thân, còn nhiều thời gian mà?

Đệ đệ cần phải đi học, chờ Tử Lan xử lý việc nhà thỏa đáng, lúc đó sẽ mời mỗ mỗ đến chơi? Sau này, người ở trong Thứ sử phủ thấy bức bối, hoan nghênh mỗ mỗ đến nhà Tử Lan, Tử Lan liền ngày ngày làm đồ ăn ngon cho mỗ mỗ.”

“Đều là tại biểu cữu con, nếu không phải hắn trị gia không nghiêm, hài tử đáng thương của ta làm sao lại phải lập gia đình sớm như vậy.” Trần La thị buông Thạch Lâm ra, ôm Tử Lan khóc ròng nói.

Tử Lan nhìn tướng công mộ cái, thấy Dương Khang An quỳ trên mặt đất, tay năm chặt y phục, Tử Lan rúc vào lòng Trần La thị:

“Mỗ mỗ, tướng công rất tốt, hưống chi nhà con cách nhà ngoại gần, sau này ngài có thể giúp con giám thị chàng, chàng phải tốt với con cả đời, không được sao?”

“Ta biết, nhưng ta không bỏ được con. Đúng rồi, con nói sẽ may cho ta mấy bộ y phục. Chờ khi con làm xong y phục cho ta hẵng đi, tướng công con cũng ở lại chỗ này.” Trần La thị kệ Tử Lan nói thế nào, chính là không buông tay.

Trần Văn Thanh có chút nhức đầu nhìn mà sinh ly từ biệt này, hắn bất đắc dĩ mở miệng:

“Tỷ phu chậm đã, theo đệ thấy, tỷ phu và mấy đứa nhỏ tạm ở đây hai ba ngày, đợi Tần ngự y qua đâu, đệ xin Tần ngự y bắt mạch cho mẫu thân, thuận tiện bắt mạch cho tỷ phu cùng mấy đứa nhỏ, chẳng phải là tốt sao?

Huống chi tỷ phu cũng vừa bị thương, vẫn nên nhìn một chút, như vậy mẫu thân mới có thể yên tâm, về phần trong nhà, đệ sẽ phái người đi thông báo.”

Tử Lan cảm thấy vui mừng, vừa lúc có thể hỏi chút bệnh tình của Dương Dật An, vì vậy hỏi: “Biểu cữu, trong nhà phu gia Tử Lan còn có một tiểu thúc, nhiều năm qua đại phu đều nói cần điều dưỡng, nhưng đã nhiều năm như vậy, hài tử vẫn uống thuốc, có thể xin ngự y đại nhân xem cho hắn một chút không?”

“Được, ta sẽ phái người đón hắn tới đây. Chẳng qua là Tử Lan con đã gọi mẫu thân một tiếng mỗ mỗ, thì dứt khóat gọi ta là cữu cữu cho thân thiết một chút.”

Trần Văn Thanh lập tức đáp ứng, hắn phát hiện cháu gái này cũng là một người biết quan tâm tòan gia, không hề có ý xấu.

Dương Khang An cũng thấy rất vui mừng, bệnh tình của đệ đệ vẫn là chuyện hắn lo lắng bao năm nay, nhìn thê tử càng thêm nhu hòa, hắn nói với Trần Văn Thanh: “Thật sự rất cảm tạ người, không cần người phái người đi đón, để cháu tự trở về đưa hắn tới đây.”

“Ta cũng đi theo cùng nhau trở về, chuyện trong nhà còn chưa xử lý thỏa đáng, mà thân thể của ta giờ khỏe rồi. Không cần ngự y bắt mạch.”

Thạch Hữu Lương suy nghĩ ngự y bắt mạch cho nữ nhi một chút cũng tốt, đêm qua nhi tử nói với hắn, Dương thị chạy đi giáo huấn nữ nhi, làm hắn có chút không thoải mái, nhưng nữ nhi cũng không oán trách một câu, nhưng mà hắn cũng không thể mặc kệ Dương thị.

Hắn ăn thuốc tuyệt dục, một đại phu bình thường có thể không nhìn ra, nhưng ngự y thì chắc chắn có thể nhìn ra, tốt nhất là không bắt mạch, không làm nữ nhi nghĩ ngợi nhiều.

Tử Lan mới không để ý tới Thạch Hữu Lương cự tuyệt, cười nói: “Phụ thân, có ngự y bắt mạch, có tổn thất gì đâu. Khônng bắt mạch không rõ, người ở trong ngục vài ngày đấy, người cứ để ngự y xem một chút, thế mời làm con an tâm được.”

“Đúng đó phụ thân.” Thạch Lâm clập tức nói.

Nữ nhi cứ quấn quít kiên trì, Thạch Hữu Lương đành gật đầu chấp nhận, thấy kết quả như thế, lúc này Trần La thị mới nở nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, Trần Văn Thanh phái người đưa Dương Khang An trở về đón đệ đệ, Thạch Hữu Lương đáp ứng nữ nhi sẽ trở lại, nhưng cảm thấy phải nói với người trong nhà một tiếng, hơn nữa hắn muốn đưa chút lễ mọn cho TRần gia, nên cần chuẩn bị một chút.

Đáp ứng sẽ để ngự y bắt mạch, lúc này Tử Lan mới để phụ thân rời đi, bởi vì nếu phụ thân đã hứa với nàng rồi sẽ không nuốt lời.

Sau khi Thạch Hữu Lương trở về, thế mời biết, sau khi hắn ra ngục không lâu, Thạch Bích cũng được thả ra ngòai, bởi vì đối phương bệnh nặng, cũng không phải do thuốc, mà là nguyên nhân từ bệnh nhân.

Thạch HỮu Lương được xe ngựa Thứ ngự phủ đưa về, hơn nữa còn có người làm Thứ sử phủ đi theo, xe ngựa vừa vào trong thôn, cả thôn liền kinh hãi.

Nhìn tỷ đệ Tử Lan cũng không trở lại, vì vậy bắt đầu suy đóan, nói là Dương Khang An đem vợ choThứ sử đại nhân làm thiếp, cô nương Thạch gia dáng dấp xinh đẹp, cho nên Thứ sử đại nhân rất hài lòng…

“Nói loạn cái gì?” Lưu Quý được Tử Lan dặn dò, nhất định phải mang phụ thân đi quay lại Thứ sử phủ để Ngự y bắt mạch, cho nên nghe người trong thôn đóan mò nói lăng lung tung, phẫn nộ quát:

“Các ngươi cũng dám nói xấu Thứ sử phủ sao? Rõ ràng cô nương Thạch gia là cháu gái bên ngoại của Thứ sử đại nhân- lão gia nhà ta,, là biểu tiểu thư trong phủ chúng ta, các ngươi lại dám loạn ngôn sao?”

Nghe Lưu Quý nói xong, tất cả mọi người đều dừng lại, biểu tiểu thư Thứ sử phủ, cháu gái bên ngoại của Thứ sử đại nhân? Chẳng lẽ lão Tứ Thạch gia có vợ trước là tỷ muội của Thứ sử đại nhân?

Thạch Hữu Lương liền nói toàn bộ mọi chuyện cho tòan gia nghe, tất cả đều do Vương bà mối lầm lẫn, người ta là tới tìm thân thích, kết quả bị hiểu nhầm thành cầu hôn.

Mọi người nghe xong, lúc này mới nghĩ thầm, đáng thương, không trách được, Thạch Hữu Lương sẽ cự tuyệt nghiêm khắc như vậy, Thứ sử đại nhân là biểu cữu của nha đầu Tử Lan a. Nào có chuyện biểu cữu cưới cháu gái bên ngoại chứ?

Thật là bà mai làm bậy. Lần này không chỉ đắc tội Thạch gia mà còn đắc tội thêm cả nhà Thứ sử phủ.

Thạch Hữu Lương vội vàng gả nữ nhi ra ngòai, cũng là bởi vì sợ bà mai lòng dạ hiểm độc làm hư danh tiếng cô nương nhà người ta, nếu không sẽ bị mọi người xoi mói coi thường?

Tâm tình lúc này của Dương thị không biết nên gọi là tư vị gì, nàng không hiểu tại sao Thạch Hữu Lương không nói hết thảy cho nàng biết, hại nàng lo lắng không thôi, bên kia cũng rất khẩn trương, khẩn trương nàng gả cho hắn ba năm, nhưng vẫn chưa có tin vui gì, mà giờ lại là thân thích với Thứ sử phủ, hắn có nổi lên ý định khác hay không?

Dương thị cảm thấy hối hận một chút, biết Thạch Hữu Lương lo lắng cho nữ nhi, nàng lại nói những lời đó với Tử Lan… Thậm chí còn gọi nàng là yêu tinh hại người, không biết Tử Lan có nói cho Thạch Hữu Lương biết hay không…

Giờ phút này sao Thạch Hữu Lương để ý được tới tâm trạng lo lắng bất an của Dương thị, vội vàng dọn dẹp nhà của một chút, mang theo chút thịt khô, chân giò hun khói, đồ chua, còn có gạo, mang lên xe ngựa.

Còn Dương Khang An thì về nhà, nấu nước tắm cho đệ đệ, đổi một thân y phục mới, đem hai con gà rừng còn sót lại trong nhà, một chút hoa quả khô mang đi.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhiều người tới như vậy, cũng không biết chuẩn bị một ít thức ăn sao?” Lúc chuẩn bị gần xong đồ đạc, nhìn Dương thị vẫn ngây ngốc đứng một bên, Thạch Hữu Lương có chút căm tức nói.

“Biểu cô gia, mọi người đều không đói, không vội không vội.” Lưu Quý vội vàng nói, đã chạy hai canh giờ, lại đợi một thời gian dài như vậy, không đói bụng mới lạ, nhưng dù sao thì, phụ nhân này còn là biểu cô gia kế thị, tuy là nông phụ, nhưng… Sớm biết mang chút lương khô theo sẽ không bị chết đói.

Thạch Hữu Lương quát lớn, lúc này Dương thị mới vội vàng chạy tới phòng bếp nấu cơm, lúc này, Thạch gia nghe được tin tức, toàn gia liền chạy tới, mấy vợ cùng tôn tức cũng vội vàng vào bếp giúp một tay.

Mặc dù Thạch Hữu Lương có chút thất vọng về thái độ của phụ mẫu huynh đệ đối với Tử Lan lúc trước, nhưng vẫn phải nói với Thạch gia vài lời, Thứ sử phủ là tới nhận thân nhân chứ không phải tới cầu hôn, chẳng qua là Vương bà mai hiểu lầm.

Có mọi người giúp một tay, thức ăn rất nhanh liền làm xong, đám người Thạch Hữu Lương ăn xong, Lưu Quý bận rộn đốc thúc Thạch Hữu Lương trở về, lúc đi lão thái thái có dặn dò để biểu cô gia trở về sớm.

“Hữu Lương, các người là muốn làm gì?” Thạch gia gia nghi ngờ hỏi nhi tử.

Thạch Hữu Lương sửng sốt, vừa định nói, nhưng việc ngự y xem bệnh cho mấy người bọn hắn đều rất hiếm thấy, tốt nhất đừng nói, đừng làm mọi việc thêm phiền toái, vì vậy nói:

“Bởi vì Tử Lan vội vàng xuất giá, đối với người trong nhà Dương Khang An, dì còn chưa biết, cho nên để cho Dương Khang An mang Dương Dật An đi qua gặp dì một chút, lần trước lúc tặng lễ vật, gặp phải côn đồ xảy ra tranh chấp, lễ vật bị mất, cho nên trở lại chuẩn bị một chút, dù sao chuyện lúc trước cũng không liên quan tới Thứ sứ phủ, Thứ sử đại nhân lại giúp con giải vây, cái gì cũng không mang tặng, trong lòng liền băn khoăn.”

Thạch gia gia gật đầu một cái, nói: “Đây là phải làm, nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng lễ nghĩa thì không thể thiếu.”

Nếu Thứ sử phủ tới nhận thân thích, như vậy chuyện lúc trước hơn phân nửa là trùng hợp mà thôi… Ai… Lúc trước chọc tới lão Tứ, may nhờ lão Tứ không đồng ý cọc hôn sự đó, nếu không, liền thành trò cười.

“Tiểu thúc, ngươi cùng Thứ sử đại nhân là thân thích, thế nào trước kia không nói a?” Thạch nãi nãi có chút bất mãn với nhi tử đã giấu giếm chuyện này, liền hỏi.

Thạch Hữu Lương nhàn nhạt nói: “Con cũng không biết rõ gia sự nhà mẹ Tử Lan.”

“Có thân thích hiển hách như vậy, Tử Lan bị gả ủy khuất rồi. Chẳng qua là, không biết Thứ sử đại nhân có ý kiến gì với hôn sự này hay không?”

Thạch nãi nãi nghĩ tới diện mạo của Tử Lan, rất khéo léo hiểu chuyện, thật sự Tử Lan bị thua thiệt quá nhiều, liếc nhìn người làm Thứ sử phủ đang nói chuyện với Dương Khang An, nhớ tới thái độ người trong nhà trước kia đã truyền tới tai Thứ sử đại nhân, không biết sẽ tức giận thế nào đây?

“Mang thê tử của ngươi đi cùng đi, tuy là kế thị, nhưng cũng đã gả cho ngươi, đi thỉnh an trưởng bối là chuyện thường tình.”

Thạch Hữu Lương liếc nhìn Dương thị một cái, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cũng để cho nàng tới nhận thức Thứ sử phủ yêu thương hai đứa nhỏ như thế nào một chút, để xem sau này nàng còn dám đụng tới hai đứa nhỏ không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.