Dương Tư Thần vô cùng đau đớn, mồ hôi nhỏ thành giọt. Tuy nhiên, nhìn Băng Ngưng lo lắng sợ hãi cho mình, anh lại cảm thấy thật hạnh phúc. Cô gái này thực ra cũng quan tâm đến anh, trái tim giá lạnh mấy tháng nay đột nhiên được một dòng nước ấm áp chảy qua.
Băng Ngưng mất một lúc mới nói được rõ ràng sự tình với bên kia điện thoại, sau đó lại lảo đảo hấp tấp chạy về phía Dương Tư Thần, cẩn thận nâng anh dậy. “Học trưởng, anh sao rồi..?”
“Không sao!” Dương Tư Thần lắc đầu, nhưng thật ra đã đau đến chết lặng người, mồ hôi túa ra ướt đẫm áo. Máu từ miệng vết thương tuy đã được rịt lại nhưng vẫn không ngừng thấm ra ngoài, loang một khoảng đỏ đến đáng sợ.
“Hu hu...Làm sao bây giờ?” Băng Ngưng khóc nấc. “Anh sẽ không có việc gì...không...”
Anh cố nhấc bàn tay nặng như chì lên, lau đi nước mắt trong suốt rơi đẫm trên gương mặt nhợt nhạt của cô, kéo cô gần lại để trán kề vào môi anh. “Em bình tĩnh một chút, anh thật sự không sao. Mệnh của anh rất cao đó, tai họa cũng phải tránh xa anh một chút.” Anh cười đến dịu dàng.
“Giờ là lúc nào mà anh còn đùa...” Băng Ngưng gắt lên.
Dương Tư Thần dựa vào vách tường phía sau, nhìn cô bé trước mặt khẽ nở nụ cười nhợt nhạt. 'Vì sao lại hung dữ thế chứ? Cô bé này, dịu dàng với anh một chút thì chết sao?'
“Ngưng Nhi, thật may em không bị thương. Nếu nhát dao này đâm vào em thì anh biết làm sao bây giờ.” Anh nhẹ nhàng nói. May là anh đến kịp lúc để ngăn cản hành vi của gã kia, may mà người bị thương không phải là cô. Anh định rời trường học về nhà thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại nói Băng Ngưng bị bắt cóc. Không kịp suy tính nhiều, anh vội vã chạy đến, đúng lúc thấy tình cảnh đó.
“Anh không cần nói nữa, anh đang bị thương...” Băng Ngưng trong lòng vô cùng lo lắng, đôi tay đầy máu cuống quýt che miệng anh lại. “Bác sĩ ở ngay gần đây thôi, anh ta sắp đến rồi, anh cố gắng lến.”
Dương Tư Thân kéo Băng Ngưng vào lòng.” Anh không sao thật mà, chỉ cần em không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.”
Tiếng xe ô tô vọng từ xa tới, Băng Ngưng nhìn theo hướng đó thì thấy Tư Đồ Mạch đang xuống xe. Ánh mắt cô sáng lên, vội vã lớn tiếng gọi. “Chúng tôi ở đằng này! Ở đây!”
Nhìn thấy Tư Đồ Mạch, Dương Tư Thần bất giác thở phảo nhẹ nhõm, khẽ nắm lấy vạt áo Băng Ngưng. “Ổn rồi! Mọi chuyện ổn rồi. Thả lỏng một chút.”
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng biết trước hết thảy sự việc là do Điền Mộng Phỉ bày mưu, nhưng hắn không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế này. Trên người Băng Ngưng, từ mặt đến quần áo chân tay loang đỏ vệt máu. “Băng Ngưng, cô bị thương sao?”
Băng Ngưng rơm rớm nước mắt, lắc đầu. “Học trưởng bị thương, tôi không sao. Anh ấy mất nhiều máu quá...anh...anh mau giúp anh ấy đi.” Băng Ngưng lôi kéo ống tay Tư Đồ Mạch.
“Được rồi, tôi biết rồi. Cô đừng sợ nữa. Không sao đâu.” Tư Đồ Mạch vừa an ủi Băng Ngưng, vừa đưa tay xem xét thương tích của Dương Tư Thần.
“Đợt chút.!” Dương Tư Thần ngăn Tư Đồ Mạch. “Đưa giúp tôi cái máy ảnh kia.”
“Để sau đi, anh bị thương nặng còn muốn xem máy ảnh làm gì.” Tư Đồ Mạch hơi tức giận.
“Tôi không sao!” Anh lắc đầu. “Trong đó có ảnh của Ngưng Nhi.” Tư Đồ Mạch nghe vậy liền đi lại gần chiếc máy ảnh, nhặt lên. Nhìn ảnh chụp lưu tại màn hình, hắn nhíu chặt mi, thầm than khổ. 'Điền Quân sao lại ngu ngốc như vậy? Muốn tìm đường chết sao? Để dễ dàng bị thao túng như vậy.' Hắn đem máy ảnh đưa cho Dương Tư Thần. Anh nhịn đau, chụp lấy máy ảnh đập mạnh liên tiếp xuống sàn.
“Anh làm gì thế? Cái này về sau có thể dùng làm bằng chứng...” Tư Đồ Mạch muốn ngăn cản.
“Tôi không muốn bất kì ai nhìn thấy ảnh chụp này! Tôi cũng không có ý định báo cảnh sát.” Dương Tư Thần kiên quyết nhìn về phía Tư Đồ Mạch.
Những lời này hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của hắn. Tư Đồ Mạch sơ cứu và băng bó qua cho Dương Tư Thần rồi đưa anh vào xe. Băng Ngưng vẫn rất sợ, lo lắng đi đằng sau hai người. Cô giận chính mình vì sao tự nhiên đi cổng sau mới xảy ra cơ sự này.
Tư Đồ Mạch nhanh chóng lái xe. Nhìn họ rời đi, Điền Mộng Phỉ nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ xe, trên mặt hiện lên nét cười âm hiểm. Chuyện của Hứa Kiệt lần trước tuy bị phát hiện nhưng ít nhất đã chứng minh một chuyện rõ ràng, Diệp Dịch Lỗi rất để bụng chuyện xảy ra năm đó. Ha ha... Ả cười lạnh, bắt đầu xem xét mấy tấm ảnh, dự định in ra. Mỗi bức ảnh đều có góc độ cùng ánh sáng vô cùng hoàn mỹ. Có thể căn chụp được những cảnh đầy ái muội như vậy dưới tình huống như thế, mấy vạn tệ quả thật không hề phí.
“Dương Tư Thần, anh đến thật đúng lúc.” Ngón tay mân mê mấy bức ảnh. “Muốn bọn họ trở mặt quyết liệt, tất cả phải nhờ vào anh. Có điều anh cũng phải cảm ơn tôi, vì họ chia tay thì anh mới có cơ hội...”
Dương Tư Thần được đưa về biệt thư của anh, nơi này khá hẻo lánh bình thường cũng không có người đến. Tư Đồ Mạch cẩn thận xem xét lại xết thương cho anh, sát trùng rồi bắng bó. Lúc ở hiện trường, hắn chỉ mang theo ít đồ cứu thương đơn giản, vết thương này vốn cần phải khâu mấy mũi.
Băng Ngưng đứng một bên, phụ giúp đem nước rửa sạch vết máu trên mặt anh, vẫn không nhịn được nghẹn ngào.
“Thôi nào cô bé, qua rồi.!” Dương Tư Thần mỉm cười. “Anh còn nghĩ em rất ghét anh, muốn tránh xa anh chứ.”
“Anh còn nói lung tung.” Băng Ngưng tức giận mắng.
“Anh chỉ không muốn em lo lắng.” Anh cố gượng nâng người, với lấy cái khăn lau nước mắt trên mặt cô. “Còn khóc nữa anh hôn đấy.”
Vừa nghe thế, tiếng khóc im bặt, Băng Ngưng chỉ còn biết mím môi, nước mắt vẫn đọng trên mắt. 'Vẫn còn định trêu chọc cô.'
“Anh thật sự muốn...” Anh nói xong, khẽ chạm vào môi cô, nhẹ như chuồn chuồn chạm vào mặt nước.
“Anh...”
“Đừng nói gì cả...” 'Không cần nói gì cả, chỉ cần yên lặng bên em một chút thôi.' Nếu không phải vì lần trước anh thổ lộ tình cảm, Ngưng Nhi cũng không cần lảng tránh anh, và sự tình hôm nay có lẽ không xảy ra. “Chỉ cần em hạnh phúc, anh bằng lòng làm người bạn tốt ở bên cạnh em.”
“Học trưởng...” Băng Ngưng giật mình.
“Em nhất định phải hạnh phúc, có biết không.” Nếu không, anh thật sự không cam lòng. Bởi vì cảm xúc kích động của anh mà từng đem đến bao tổn thương cho cô. Không muốn nhìn thấy áy náy trong ánh mắt của Băng Ngưng, anh ôm lấy cô. 'Nếu em thực sự có được hạnh phúc, liệu có phải anh không còn chút cơ hội nhỏ nhoi nào đến gần em không?'
Tư Đồ Mạch nhanh chóng quay lại. Hành động của Dương Tư Thần không khỏi làm hắn sửng sốt. Thật không ngờ, một công tử phong lưu, tay chơi sát gái như anh ta lại có thể vì Lạc Băng Ngưng mà nguyện làm như vậy, hy sinh tình cảm của mình chỉ để cô ấy hạnh phúc. 'Ngưng Nhi, mỗi người đàn ông ở bên cạnh cô đều xứng đáng hơn DiệpDịch Lỗi. Vì sao chỉ có bản thân cô không nhìn ra?'
Vết thương của Dương Tư Thần khá sâu, chỉ có điều nhờ “kịp thời” chạy chữa, vết thương được khâu lại cẩn thận, dường như không có gì đáng lo ngại. Anh mệt mỏi thiếp đi. Băng Ngưng lặng lẽ ngồi bên giường, lo lắng bao giờ anh mới tỉnh lại.
“Băng Ngưng, anh ta mới ngủ, yên tâm đi. Chỉ cần đêm nay không bị sốt cao, anh ta sẽ không sao.” Tư Đồ Mạch an ủi.”Tôi mua hộ cô bộ quần áo, không biết có vừa hay không. Cô thay quần áo bẩn ra.” Băng Ngưng vẫn mặc áo khoác của Dương Tư Thần, trên áo còn dính máu và bụi bẩn, nhìn khá thảm hại.
Băng Ngưng gật đầu, lau khô nước mắt cầm quần áo đi vào nhà tắm. Trải qua cả buổi kinh sợ, cô cũng sắp kiệt sức. 'Điền Quân nói thật sao? Anh Dịch Lỗi khiến Điền Mộng Mạnh bị ba người kia bạo hành, còn quay phim chụp ảnh lại. Không thể có chuyện đó. Anh Dịch Lỗi sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế? Nhất định không phải.'
Tư Đồ Mạch ở trong phòng thu dọn hòm thuốc và dụng cụ y tế. Di động của Băng Ngưng ở trên bàn đổ chuông. Nhìn vào màn hình hiện lên ba chữ “Anh Dịch Lỗi”, Tư Đồ Mạch không khỏi xiết chặt tay. Chuông điện thoại vẫn kiên trì kêu, trong phòng tắm tiếng nước vọng ra. Tư Đồ Mạch nhắm mắt lại định thần rồi cầm lấy điện thoại của Băng Ngưng, ngắt cuộc gọi đến. Sau đó hắn cẩn thận xóa lịch sử cuộc gọi vừa xong đi, tắt điện thoại.
“Ngưng Nhi...xin lỗi!”
Diệp thị.
Diệp Dịch Lỗi nhíu mi nhìn di động, cô bé này còn dám không trả lời điện thoại của hắn. Buổi chiều rõ ràng vẫn gọi được. Hắn lại ấn số gọi lần nữa thì bên kia đã tắt máy. Vứt điện thoại lên bàn làm việc, hắn đứng lên,đi đến cửa sổ, thấy trong lòng phiền chán. Hắn châm điếu thuốc, hút vài hơi liên tục rồi lại dụi đi. Lúc này hắn như kẻ lạc đường đứng trước ngã ba đường, không biết nên đi về hướng nào, trái hay phải? Không biết nên chọn Tuyết Ngưng hay Băng Ngưng.
“Tổng giám đốc, vẫn đặt nhà hàng ạ?”
“Không cần!” Diệp Dịch Lỗi lắc đầu. “Cậu về nhà đi, xong việc rồi.” Thật ra...Ngưng Nhi không tiếp điện thoại cũng tốt. Hiện tại, hắn không biết nên đối mặt với Băng Ngưng ra sao, dùng tâm trạng gì để đối diện với tình cảm của hai người.
Diệp Dịch Lõi ôm bó hoa tươi đi vào trong khu nghĩa trang. Sắc mặt của hắn càng thêm phần nặng nề, dường như cảm giác áy náy ngày càng rõ rệt. Bước chân hơi do dự, hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào đến gặp Tuyết Ngưng. Ảnh chụp trên bia mộ đã phủ lớp bụi dày, khuôn mặt trong đó có chút nhạt nhòa đi. Bất giác tự trách, hình như hắn đã rất lâu rồi không đến đây.
Nhìn gương mặt vẫn thường xuất hiện trong mơ, hắn đột nhiên thấy sợ hãi, chột dạ.
“Tuyết Nhi, em đang trách anh đúng không?” Nếu không vì sao mỗi lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, cô đều khóc. Nhẹ nhàng lau sạch tấm ảnh, hắn ngồi xuống bên bia mộ. “Em trách anh không giữ lời hứa, trách anh... phản bội em.”
Phản bội là tội lỗi cả đời hắn không thể tha thứ. Nhưng chính hắn lại đang hết lần này đến lần khác phạm phải. Khẽ vuốt ve tấm anh lạnh như băng, hắn tựa như nghe thấy tiếng trái tim mình đang rỉ máu. Nhưng làm sao bây giờ, hiện tại thật quá khó khăn cho hắn lựa chọn.
Sắc trời chuyển dần sang tối đen, Diệp Dịch Lỗi vẫn ngồi ở lại, rất lâu không rời đi. Tựa người vào tấm bia mộ, hắn không nói gì nhưng dường như trong lòng đang đưa ra quyết định...
************
Dương Tư Thần vẫn chưa tỉnh, Băng Ngưng nắm chặt tay anh. Tư Đồ Mạch đứng phía sau, nhìn Băng Ngưng mà trong lòng nhói đau.
“Bao giờ anh ấy mới tỉnh?” Băng Ngưng hỏi câu này không biết bao nhiêu lần rồi. Dương Tư Thần mấy nhiều máu như vậy khiến cô thực sự sợ hãi.
“Yên tâm, anh ta không sao.” Tư Đồ Mạch vỗ vai Băng Ngưng chấn an. “Thân nhiệt hạ rồi. Chỉ có điều mất khá nhiều máu, không thể tỉnh lại nhanh như vậy được.” Thật ra hắn cố tình tiêm chút thuốc an thần cho Dương Tư Thần, đảm bảo anh ta ngủ thẳng đến sáng mai mới tỉnh.
“Tư Đồ, cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp đỡ, tôi thật không biết phải làm sao.”
Lời cám ơn chân thành của Băng Ngưng khiến Tư Đồ Mạch vô cùng áy náy. Đừng bên cạnh cô gái thuần khiết thiện lương như vậy, hắn tự thấy ghê tởm bản thân mình. “Bạn bè giúp nhau mà, ơn huệ gì chứ.” Hắn vuốt nhẹ mái tóc của cô. “Chỉ có điều, bây giờ tôi có việc gấp phải đến bệnh viện. Anh ta... làm sao bây giờ?”