“Tôi ở lại!” Băng Ngưng không do dự nói. Dương Tư Thần bị thương vì cứu cô, vì tình hay vì lý cô đều phải ở lại chăm sóc anh.
“Cô?” Tư Đồ Mạch nhìn cô. “Vậy cô định nói với người nhà thế nào? Diệp Dịch Lỗi chắc chắn rất để ý...”
“...” Băng Ngưng trầm mặc một lúc nhưng rồi vẫn kiên quyết. “Không sao, tôi sẽ nghĩ cách. »
Có được câu trả lời của Băng Ngưng, thật ra không ngoài dự đoán của hắn, Tư Đồ Mạch nhanh chóng rời đi khỏi nhà Dương Tư Thần. Có lẽ vì cảm thấy áy này, hắn không thể lưu lại thêm để nhìn ánh mắt tuyệt đối tin tưởng của Băng Ngưng dành cho mình. Hắn biết Băng Ngưng nhất định sẽ ở lại, cô gái ngốc nghếch này. Hắn cũng biết cô sẽ lãnh hậu quả gì khi quyết định ở lại đây. Nhưng hắn không nói với cô, hắn chọn im lặng, làm đồng lõa.
Băng Ngưng lấy di động ra, không biết tắt nguồn từ lúc nào khiến cô hoảng hốt. Vội vàng bật điện thoại lên. Đã muộn thế này, trong nhà chắc đã gọi điện cho cô nhưng không được. Cô gọi về nhà trước tiên. Người nhận điện thoại là Lâm Thanh Âm.
“Mẹ, con Ngưng nhị ạ.” Băng Ngưng dùng giọng điệu làm nũng với mẹ thường thấy.
“Ngưng Nhi, con đang ở đâu? Muộn thế này rồi sao còn chưa về?” Lâm Thanh Âm lo lắng hỏi.
“Mẹ! Con xin lỗi muộn thế này mới gọi điện về nhà, con quên mất. Hôm nay, con xin phép ngủ lại nhà Kiều Kiều ạ.”
“Kiều Kiều?”
“Vâng ạ! Ngày mai, con đi học từ nhà bạn ấy rồi sẽ tranh thủ về nhà sớm ạ.” Băng Ngưng cười to, giống như đang đùa vui vẻ với bạn.
“À, được rồi. Con đi chơi vui vẻ.” Lâm Thanh Âm nói. “Đúng rồi, Dịch Lỗi biết không?”
“Con đang định gọi cho anh ấy.”
“Mẹ sẽ nói với nó. Đừng thức khuya quá đấy.” Bà nói tựa như bà mẹ lo lắng cho con gái lằn nhẵn không dứt. Vừa ngắt điện thoại, Băng Ngưng vội vàng gọi cho Kiều Kiều, kể sơ qua tình hình. Tuy biết mẹ sẽ không gọi đến nhà Kiều Kiều để kiểm tra nhưng cẩn thận một chút cũng tốt.
Cô biết, Diệp Dịch Lỗi ghét nhất là bị lừa dối, nhưng lúc này không còn cách nào khác. Dương Tư Thần bị thương, cô không thể bỏ mặc anh lại một mình. Mà sự việc xảy ra ngày hôm nay, cô cũng không định kể lại với Diệp Dịch Lỗi. Nếu những diều Điền Quân nói và sự thật, thật không thể tưởng tượng được hắn sẽ trừng phạt Điền Quân ra sao. Nếu gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, Diệp Dịch Lỗi hẳn sẽ bị ảnh hưởng không ít. Cô không muốn vì mình mà hắn phải chịu bất kì tổn hại nào.
“Dịch Lỗi, đây là lần cuối cùng Ngưng Nhi nói dối anh. Em cam đoan đây là lần cuối...”
Diệp Dịch Lỗi rất khuya mới về nhà, mọi người đã đi ngủ hết. Dừng lại một lúc ở tầng hai, hắn về luôn phòng mình. Sau khi từ nghĩa trang về, tâm trạng của hắn rất tệ. Lâm Thanh Âm nhìn con trai mình, đứa con ngốc, cần gì phải tự giày vò bản thân. Nếu đã khổ sở như thế, chi bằng sớm chấm dứt tất cả thì hơn.
Di động trong tay đổ chuông, bà nhanh chóng tiếp nghe. “Được rồi sao?” Bà hỏi, trên mỏi dần mở nụ cười. ' ha ha... Điền Mộng Phỉ đã hành động, thật nhanh ngoài dự đoán. Con bé này quả thật mưu mô, thủ đoạn. Đã lợi dụng Điền Mộng Manh, ngay đến chú mình, Điền Quân, cũng không từ. Ha ha... Dịch Lỗi à! Con một mực bảo vệ Băng Ngưng, đến cuối cùng lại là làm hại nó, cũng hại chính con.'
“Tốt lắm. Chuyện này không cần mấy người nhúng tay vào, tiếp tục tìm người cho tôi.” Tắt điện thoại, bà trở về phòng ngủ. Trong phòng không bật đèn, nhưng bà không hề thấy lạnh lẽo. Hóa ra, đây chính là khoái cảm trả thù. 'Phương Úc Đình ơi Phương Úc Đình, cô ở dưới đó mà biết liệu còn an nghỉ đựoc không?'
Ở ngoài biệt thự của Dương Tư Thần, Tư Đồ Mạch nhìn chằm chằm ô cửa sổ vẫn sáng đèn, đốt hết cả bao thuốc nhưng tâm trạng ngày càng buồn phiền. Cả đêm hắn giằng co với chính bản thân mình, trong lòng vẫn có giọng nói thúc giục hắn quay lại, giờ vẫn kịp thu tay. Nghĩ đến Băng Ngưng, hắn quyết định xuống xe, tiến vào trong nhà. Hắn thầm nghĩ muốn nói hết cho cô biết, rằng đây thực chất là một âm mưu được dàn dựng sẵn chờ cô sập bẫy, rằng hắn chính là một trong những đồng phạm của âm mưu này. Hắn muốn đưa cô rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhưng vừa đi được vài bước, di động chợt rung lên.
“Alo...” Không biết trong điện thoại nói gì làm sắc mặt hắn biến đổi. “Tôi đến ngay!” Tắt điện thoại, hắn nhanh chóng quay lại xe, rời đi...
***************
Trong biệt thự của Duơng Tư Thần, Băng Ngưng luôn tay dùng khăn ướt lau trán cho anh, lấy bông sạch tẩm nước chấm vào đôi môi khô nứt nẻ. Cả đêm, cô không dám chợp mắt, chỉ sợ nhãng đi một chút tình trạng của anh chuyển xấu.
“Học trưởng, xin lỗi...” Băng Ngưng thi thoảng lại nỉ non như thế. Đến lúc gần sáng, không thể chống đỡ được nữa, cô ghé vào cạnh giuờng ngủ thiếp đi. Cô đâu ngờ mình đã rơi vào cái bẫy nham hiểm người khác giăng ra, bắt đầu từ lúc gọi điện cầu cứu Tư Đồ Mạch, hay nói đúng hơn, từ giây phút ban đầu gặp Tư Đồ Mạch, âm mưu ây đã hình thành.
Lúc Dương Tư Thần Tỉnh Lại, trời đã sáng hẳn. Dường như... anh đã ngủ rất lâu rồi, ngủ thật say, đã rất lâu rồi anh không ngủ say đến vậy. Anh hơi giật mình, bất giác nhớ lại sự việc ngày hôm qua, lúc bị đâm vốn không cảm thấy gì nhiều còn bây giờ đau đến không chịu nổi. 'Con bà nó... Lão kia là tên khốn nào vậy? Ra tay thật tàn nhẫn.'
Khẽ nghiêng mặt qua một bên, thấy Băng Ngưng ở bên cạnh, anh khẽ run lên một chút. 'Cô bé này cả đêm qua đều ở bên chăm sóc mình sao?' Nụ cười hạnh phúc trên môi ngày càng rõ. Nhìn cô cực kì mệt mỏi, bàn tay vẫn nắm chặt tay anh. Anh im lặng ngắm cô, cảm giác hạnh phúc khó tả, dường như chưa bao giờ họ thân cận đến vậy. Anh cố chịu nỗi đau nơi miệng vết thương, nhoài người lại gần Băng Ngưng hơn, khẽ đặt nụ hôn lên môi cô. 'Băng Ngưng, nếu mỗi buổi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy em, thì tốt biết bao. Dẫu biết rằng mong ước này quả thật viển vông, cô là người của Diệp Dịch Lỗi, trái tim cô hoàn toàn thuộc về anh ta, nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được khát khao. 'Băng Ngưng, đến lúc trở về bên Diệp Dịch Lỗi rồi, về thôi.'
Băng Ngưng dường như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cô đột nhiên tỉnh dậy. Thấy Dương Tư Thần, giật bắn mình, cô bật dậy. “Học trưởng, anh sao rồi?”
“Không sao!” Anh gật gật đầu. “Sao vậy? Lo cho anh đến thế sao? Thương anh à?” Anh lại khôi phục lại dáng vẻ cợt nhả, bông đùa khiến Băng Ngưng có chút hổi hận ngày hôm qua đã tốn biết bao nước mắt vì anh.
“Anh đừng có mơ!”
“Ồ, vẫn còn cãi cố không chịu nhận sao?” Dương Tư Thần lấn tới. “Tiểu Ngưng Nhi...thật ra em cũng thích anh đúng không?” Dương Tư Thần định xuống giường.
“Anh...anh nói lung tung.” Băng Ngưng hơi cuống. “Anh nằm xuống, đừng nhúc nhích. Bác sĩ dặn anh phải nằm yên trên giường, không được tùy tiện cử động nếu không vết thương sẽ lại chảy máu.” Băng Ngưng ấn vai, ép anh nằm xuống.
“Vị bác sĩ kia vẫn chữa trị tai cho em đúng không? Hình như anh ta cũng thạo cả cấp cứu vết thương.”
“Em không rõ nữa, anh ấy là do mẹ em mời đến.” Băng Ngưng lắc đầu. Kể ra, ngoài việc biết Tư Đồ Mạch là bác sĩ và anh ta cũng là con nuôi, cô hoàn toàn không biết gì cả. “Anh có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Cả đêm qua em không về nhà, Diệp gia để yên sao?” Cái tên Diệp Dịch Lỗi bá đạo kia làm sao có thể chấp nhận vị hôn thê của hắn cả đêm không về.
“...” Băng Ngưng sợ run một cái. “Em...nói dối.” Giọng thì thào đầy áy náy.
Nhìn cô khổ sở như vậy, Dương Tư Thần thấy thật đau lòng, cảm thấy tự trách. Vốn dĩ muốn bảo vệ cô, không ngờ càng khiến cô khó xử. “Nhìn cái bộ dạng em thiểu não giống như anh ép buộc em ở đây vậy. Đây không còn việc cho em, chạy về nhanh đi. Thiếu gia anh đây còn phải tắm rửa, nghỉ ngơi.” Anh đuổi thẳng.
“Không được, anh bị thương nặng.” Băng Ngưng lắc đầu.
“Thiếu gia anh đây bị thương, người muốn chăm sóc xếp hàng dài cả cây số. Thiếu em thì anh chết sao.” Không chút nể tình khuôn mặt cô gái đang mếu máo. “Ra soi gương mà xem, khuôn mặt hốc hác của em bây giờ thật dọa người đấy.”
“Dương Tư Thần...” Băng Ngưng hét lên. Nhìn điệu bộ phởn phơ này của anh, cô dần tin anh quả thật không sao.
“Làm sao?” Dương Tư Thần bước xuống giường. “Hay là...em lấy cớ để được ở lại bên thiếu gia anh đây. Để...”chăm sóc” anh.”
Băng Ngưng đỏ mặt, lui lại mấy bước. Cô không phải không hiểu ý tứ của anh, cô càng ở đây càng khiến anh khó chịu. Thật ra mọi việc không phải đã quá rõ ràng rồi sao. Cô cùng với Diệp Dịch Lỗi mặn nồng, với anh vốn..là không thể.
“Đi đi...nhanh lên.” Anh đẩy cô ra đến tận cửa, còn không quên trêu đùa. “À này, anh nghĩ lại rồi. Nếu bây giờ em cầu xin có khi anh sẽ đổi ý đấy. Em xin thiếu gia anh đây cho em ở lại...”
Băng Ngưng đã nhấc chân, chuẩn bị đạp cho anh một cái nhưng nghĩ trên người anh có thương tích nên lại thôi.
“Có muốn anh lấy xe chở em về không? Tiện thể ra mắt bố mẹ em..”
“DƯƠNG TƯ THẦN..” Băng Ngưng hét lên. Dương Tư Thần cười rộ lên, thật ra anh chỉ không muốn cô phải áy náy vướng bận về anh nữa, muốn cô thỏai mái một chút để trở về đối mặt với người nào đó kia.
******************
Băng Ngưng lê tấm thân mỏi mệt về đến Diệp Gia, thầm mong được ngủ một giấc ngon lành. Cô vừa mở cửa, vừa gà gật.
“Đi đâu?” Giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên khiến Băng Ngưng lập tức tỉnh cả ngủ. Cô kinh ngạc nhìn Diệp Dịch Lỗi đang ngồi trên giường, bất giác nuốt nước bọt.
“Anh Dịch Lỗi!”
Diệp Dịch Lỗi trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo, khá nghiêm trọng, hắn từ từ bước đến gần Băng Ngưng giống như đang tiến đến con mồi. “Trả lời anh, em đi đâu?”
“Em ngủ lại nhà Kiều Kiều.” Băng Ngưng vội đáp. “Em gọi điện về nhà xin phép mẹ rồi mà. Mẹ không nói lại với anh sao ạ?”
Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng, hiển nhiên không hề tin tưởng những gì cô nói. Không ngờ cô dám ra ngoài cả đêm không về.” Thật sao?”
“Vâng!” Băng Ngưng kiên trì khẳng định. “Không tin anh gọi cho Kiều Kiều đi.” Băng Ngưng nói xong lấy di động ra. Đúng lúc này, di động đổ chuông, cô còn chưa kịp nhìn ai gọi điện thoại đã bị giật đi.
Chết rồi! Nếu là cuộc gọi của Dương Tư Thần thì cô đến cả nơi chôn thây cũng không có.
Diệp Dịch Lỗi không khó nhìn ra tâm trạng lo lắng của Băng Ngưng, nhấn tiếp điện thoại.
“Ngưng Nhi, bạn về đến nhà rồi sao?” Giọng Kiều Kiều lảnh lót trong điện thoại.
Nhận ra giọng của Kiều Kiều, Băng Ngưng thở phào nhẹ nhõm. Quay ra nhìn Diệp Dịch Lỗi, ý hỏi có thể nghe điện thoại không.
“Cảm ơn bạn ở với mình đêm qua, thật ngại quá. Sau này nhất đinh hậu tạ.” Mặc kệ bên này có người nghe hay không hay ai là người nhận cuộc gọi, Kiều Kiều vẫn tự mình nói một lèo.
“Nếu cảm thấy ngại thì sau này bớt làm mấy chuyện khiến bản thân ngại đi.” Hắn lạnh lùng nói rồi ngắt điện thoại.
Lòng bàn tay Băng Ngưng đổ đầy mồ hôi. Không rõ như vậy có đủ để giấu giếm hắn không. Cô bèn thử chậm rãi tới gần thăm dò. “Sau này sẽ không như thế nữa.” Cô tựa vào lòng hắn. “Thạch Đầu, em mệt lắm. Đừng tức giận...hình như em...rất nhớ anh...chỉ một đêm.”
Diệp Dịch Lỗi nhìn quần áo Băng Ngưng đang mặc, nhận ra đó không phải là đồ của cô nhưng cũng không lên tiếng. Trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ, ngay cả cuộc điện thoại vừa rồi cũng không đáng tin.
Băng Ngưng cứ thế dựa vào lòng hắn, không lên tiếng cũng không có động tĩnh gì. Một lúc lâu, Diệp Dịch Lỗi mới cúi xuống nhìn cô, không nghĩ cô cứ thế ngủ ngay trong lòng hắn. Cô có vẻ rất thích tựa vào ngực hắn. Mấy ngày ở căn hộ, cô luôn thích áp tai vào ngực hắn, cô nói tiếng trái tim hắn đập nghe rất êm ái.
'Băng Ngưng, tốt hơn hết em không nên lừa gạt anh. Nếu có thì chớ để anh lần ra được...nếu không, em không thể gánh nổi hậu quả đâu.'