Dáng vẻ thống khổ của Long Phụng Ngọc làm Âu Dương Phi đau lòng
Nếu như đứng trên lập trường của một nam nhân, nàng có thể hiểu hắn. Lúc
mất đi hài tử, hắn cũng đau giống như nàng. Hắn biết được Vinh Lệ Nhi
mang thai, cũng đã trải qua một phen giãy giụa thống khổ! Cho dù hắn có hận Vinh Lệ Nhi hơn nữa, hắn cũng không thể không cần hài tử trong bụng nàng ta! Đổi lại là bất kì một nam nhân nào khác thì đều không thể oán
hận con của mình.
Âu Dương Phi lập tức mềm lòng. Nàng vươn tay
vuốt ve sống lưng của hắn:” Vương gia, thật xin lỗi. Là Phi Nhi không
tốt, Phi Nhi không nên đối xử với người như vậy.”
“ Phi Nhi,
người thật sự phải nói lời xin lỗi là Long Phụng Ngọc ta. Là ta không
bảo vệ con cuat chúng ta thật tốt, ta thật xin lỗi nàng!” Long Phụng
Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của Âu Dương Phi.” Phi Nhi, đừng tự làm khổ mình như vậy. Nhìn thấy nàng như vậy, tâm của ta tan nát. Nào, mau
thay y phục đi, để thái y bắt mạch cho nàng. Mau điều dưỡng thân thể cho tốt, tương lai không xa, chúng ta còn có thể có hài tử.”
Âu Dương Phi gật đầu một cái, đi theo Vân Nhi vào nội thất thay y phục.
Vương thái y vừa chần mạch cho Âu Dương Phi, vừa hỏi han bệnh tình của nàng:” Vương phi, đây là lần thứ mấy ho ra máu?”
“ Hồi Vương thái y, đây là lần đầu tiên Vương phi ho ra máu.” Vân Nhi trả lời thay cho Âu Dương Phi.
“ Vân Nhi cô nương, Vương phi có những chỗ nào không thoải mái?” Vương thái y chuyển ánh mắt lên người Vân Nhi, hỏi.
“ Ừm, thường ho khan, hay đổ mồ hôi trộm, thường nói trong lòng buồn bực, đau tim, cả người vô lực, còn thường sốt nhẹ.” Vân Nhi vừa nghĩ vừa trả lời:” Đúng rồi, gần đây Vương phi gầy đi không ít. Hơn nữa thường hay
đỏ mặt một cách kì lạ.”
“ A, có thể là do nhiễm phong hàn, ta kê
một chút thuốc, điều dưỡng cho thật tốt!” Vương thái y bắt mạch xong,
liếc mắt nhìn Long Phụng Ngọc, ý bảo hắn ra bên ngoài nói chuyện. Trong lòng Long Phụng Ngọc lộp bộp một tiếng, vội vàng đi ra ngoài cửa với
thái y.
“ Vương thái y, bệnh của Phi Nhi, chẳng lẽ không phải là
nhiễm phong hàn?” Sắc mặt của Long Phụng Ngọc lập tức trở nên tái nhợt.
Chẳng lẽ bệnh của Phi Nhi chính là căn bệnh đáng sợ có khả năng lây lan?
Vương thái y gật đầu một cái, sắc mặt ngưng trọng.” Bệnh của Trắc Vương phi
đúng là không phải phong hàn thông thường. Nhìn triệu chứng có lẽ là
bệnh lao phổi.”
Sắc mặt của Long Phụng Ngọc càng thêm tái nhợt.
Hắn biết, lao phổi là một loại bệnh đáng sợ. Nó chẳng những lây lan, hơn
nữa còn rất khó chữa. Người bị mắc bệnh lao phổi rất ít người có cơ hội
giữ mạng. Chỉ cần sau khi bệnh nhân xuất hiện ho ra nhiều máu thì dù là
Biển Thước Hoa Đà còn sống cũng không thể xoay chuyển!
Lão thiên, tại sao lại đối với Phi Nhi số khổ như vậy? Nàng vừa mới mất đi một hài tử, tại sao ông trời còn muốn lấy mạng của nàng?
“ Vương thái y, không có cách nào sao? Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi
sao?” Trong đôi mắt của Long Phụng Ngọc đong đầy nước mắt. Hắn cố nén
lại bi thống của mình, hỏi thăm bệnh tình của Âu Dương Phi.
“
Vương gia, vi thần chỉ có thể dốc toàn lực, phải nghe theo ý trời thôi.” Vương thái y do dự một lát nhưng vẫn to gan nói ra.” Vương gia, Vương
phi mắc bệnh như vậy, sợ rằng sẽ lây lan sang những người khác. An toàn
của vi thần không cần nói tới nhưng Vương gia thân thể ngàn vàng, ngài
không nên đến Ngưng Hương các thì hơn!”
Không nên tới thì tốt hơn?
Long Phụng Ngọc lắc đầu một cái, khuôn mặt buồn rầu.
Giữa hắn và Âu Dương Phi, mặc dù không có tình yêu say đắm thề non hẹn biển
nhưng dù sao nàng cũng sinh cho hắn một hài tử, nhất là sau khi mất đi
hài tử, hắn tràn đầy áy náy và thương tiếc đối với nàng. Hắn sao có thể
vì sợ bị lây bệnh mà bỏ mặc nàng?
“ Vương thái y, phong tỏa tin
tức này. Bệnh của Vương phi nên chữa trị thế nào thì chữa như thế. Với
bên ngoài, hai chúng ta thống nhất nói là Phi Nhi bị phong hàn.” Nếu như Âu Dương Phi đã không còn nhiều thời gian nữa, hắn cũng nên bớt thời
gian ở bên làm bạn với nàng. Hắn không muốn nàng rời khỏi hắn trong cô
độc tịch mịch, hắn không muốn nàng rời khỏi thế gian này trong tiếc
nuối!
Long Phụng Ngọc sở dĩ phong bế tin tức này là vì sợ sau khi tin tức lộ ra, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ ép hắn rời khỏi Âu Dương Phi,
thậm chí cách ly Âu Dương Phi với bên ngoài. Nếu để cho Âu Dương Phi rời đi như vậy, hắn nhất định sẽ áy náy mà chết.
“ Vương gia, ngài
làm như vậy thật sự quá nguy hiểm. Nếu như ngài thật sự gặp chuyện bất
trắc, Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ vô cùng thương tâm.” Vương thái y có
chút do dự, không biết có nên làm theo lời Long Phụng Ngọc căn dặn hay
không.
Long Phụng Ngọc vừa nghe thấy Vương thái y nhắc tới phụ
hoàng mẫu hậu, trong lòng cũng có chút khổ sở. Nhưng hắn biết phụ hoàng
mẫu hậu không chỉ có một hài tử là hắn, còn Âu Dương Phi chỉ có một hài
tử và một nam nhân! Hài tử của nàng đã bỏ nàng mà đi, nếu như nam nhân
của nàng cũng rời bỏ nàng thì nàng sẽ thương tâm biết bao!
“
Vương thái y, đừng nói gì nữa. Chuyện này hãy làm theo căn dặn của ta
đi!” Trong mắt Long Phụng Ngọc thoáng qua một tia quyết tuyệt. Nếu hắn
không muốn phụ bạc nữ nhân số khổ này thì không thể sợ bản thân gặp nguy hiểm, Nếu như hắn thật sự bị lây bệnh, vậy cũng chỉ có thể nói là ý
trời!
“ Dạ, Vương gia.” Vương thái y xoay người đi kê đơn, sắc
thuốc. Vừa đi vừa âm thầm thở dài. Vị Vương gia này thật đúng là si
tình! Vì một nữ nhân xuất thân thị nữ lại không tiếc để bản thân mạo
hiểm.
Long Phụng Ngọc đi tới bên người Âu Dương Phi, cố ý giả bộ
tươi cười:” Phi Nhi, thái y nói, bệnh của nàng đều là do nàng cố ý dầm
mưa nên mới mắc phải. Sau này nàng nhất định không được tùy hứng như
vậy. Vì sợ nàng hồ nháo, cũng để quản thúc nàng, ta quyết định rời tới ở Ngưng Hương các một thời gian.”
Trong mắt Âu Dương Phi dâng lên
nước mắt cảm động. Nàng cười khổ một cái, lắc đầu nói:” Vương gia, ngài
không cần đến Ngưng Hương các. Sau này ta chú ý thân thể mình là được
rồi!”
Trong Ngọc Vương phủ này, có Vương phi, có phu nhân. Một
người là nữ chủ nhân của Vương phủ, một người là nữ nhân đang mang thai. Hắn vào Ngưng Hương các ở, nói thế nào cũng không hợp lí! Hơn nữa, nàng vừa mới sinh con, không thể làm chuyện phòng the. Hắn ở lại đây chẳng
phải là quá ủy khuất sao?
“ Phi Nhi, nhìn nàng như vậy ta không
yên tâm. Ta tới đây ở thì vẫn yên tâm hơn một chút.” Long Phụng Ngọc
không thể nói với Âu Dương Phi nàng bị mắc bệnh lao phổi nên hắn mới đến ở cùng nàng! Hắn chỉ có thể nói dối, hắn không yên tâm về nàng nên mới
tới đây ở!
“ Nếu như Vương gia muốn tới, Phi Nhi tự nhiên không
thể ngăn cản.” gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Phi nổi lên một rặng mây
hồng.