Vân Nhi thấy chủ tử thổ huyết liền bị dọa sợ!
“ Thanh Nhi, Thanh Nhi, mau đi mời Vương gia và thái y đi!” Vân Nhi vừa
phân phó tiểu nha hoàn đi mời Vương gia và thái y vừa đỡ Âu Dương Phi.”
Chủ tử, người sao rồi? Tại sao đang tốt lại tự nhiên thổ huyết? Chủ tử,
mau vào phòng đi! Người đã thành ra thế này rồi sao còn có thể mắc mưa
chứ?”
Âu Dương Phi ngồi ở chỗ đó, giống như mọc rễ vậy. Mặc cho
Vân Nhi kéo nàng như thế nào cũng không kéo nổi. Âu Dương Phi ho khan
một tiếng lại một tiếng, lúc hơi ngừng lại mới nói với Vân Nhi.
“ Vân Nhi, ngươi đừng sợ, ta không sao. Chỉ là ta cảm thấy trong lòng
buồn bực, muốn ngồi ở đây hóng mát một chút. Bị mưa xối vào, trong lòng
cũng thấy thư thái hơn một chút.” Nước mưa ào ào rơi xuống chiếc dù, rơi vào trên bậc thang, bắn tung tóe lên người Âu Dương Phi.
“ Chủ
tử, người thổ huyết rồi mà còn nói không sao? Chủ tử, Vân Nhi biết trong lòng người khó chịu, nhưng dù có khó chịu hơn nữa cũng đừng hành hạ
chính mình! Vân Nhi van xin người,; chủ tử, chúng ta vào phòng đi!” Vân
Nhi vừa khóc, vừa cầu xin chủ tử của nàng.
Vân Nhi sở dĩ lại cầu
xin chủ tử của nàng về phòng không phải là vì sợ Long Phụng Ngọc trách
cứ. Nàng thật sự lo thân thể của Âu Dương Phi không chịu được! Trước
đây, Vân Nhi và Âu Dương Phi đều là thị nữ trong Long Phượng hiên, phục
vụ Vương gia chủ tử. Sau khi Âu Dương Phi mang thai, Vân Nhi thay đổi
chủ tử, bắt đầu chăm lo cho ăn uống sinh hoạt của Âu Dương Phi. Hai
người đã ở cùng nhau một thời gian dài, đã sớm có tình cảm, thậm thí
thân thiết giống như tỷ muội.
Âu Dương Phi lắc đầu một cái, cười
khổ, Vân Nhi liền nản lòng, ôm lấy Âu Dương Phi khóc lên. Nước mua xen
lẫn nước mắt, không thể phân rõ được.
Long Phụng Ngọc đứng ở dưới hành lang Phượng Nghi uyển, nhìn trời mưa như trút nước, trong lòng
không hiểu sao lại thấy phiền não và buồn bực.
Vì không để cho
hắn đi, Vinh Lệ Nhi dám khóa cửa viện lại. Nàng ta còn dám tuyên bố, nếu hắn đến nơi của nữ nhân khác, nàng ta liền treo cổ tự sát.
Mặc
dù Long Phụng Ngọc không muốn sống ở đây nhưng cũng không dám cứng đối
cứng. Nếu như Vinh Lệ Nhi tự sát thật, chẳng phải hắn đã trở thành hung
thủ sát hại nàng ta và hài tử sao? Hắn đã mất đi một hài tử, hắn không
muốn mất đi hài tử thứ hai nữa! Vì sinh mệnh nhỏ trong bụng nàng ta, hắn chỉ có thể ở lại cùng nàng ta!
Một loạt tiếng gõ cửa vang lên,
ngoài cửa là tiếng khóc của Thanh Nhi.” Vương gia, không xong rồi, chủ
tử của chúng nô tỳ nôn ra rất nhiều máu, bây giờ còn đang ở trong sân
hứng mưa. Nô tỳ và Vân Nhi không khuyên được nàng. Vương gia, người hãy
đi xem một chút đi!”
Phi Nhi thổ huyết?
Long Phụng Ngọc
vừa nghe thấy tin này, không có cách nào tiếp tục đợi nữa. “ Lệ Nhi, Âu
Dương Phi thổ huyết, đưa chìa khóa cho ta, để cho ta đi xem một chút.
Nếu như nàng ấy không sao, ta sẽ lập tức trở lại!”
Long Phụng Ngọc kiềm chế tính khí, đòi chìa khóa của Vinh Lệ Nhi.
“ Vương gia, nữ nhân kia hôm qua còn rất tốt, làm sao có thể thổ huyết
chứ? Lúc lăng mạ ta, tinh khí thần rất đầy đủ! Bây giờ nói thổ huyết,
tám phần là giả bộ!” Vinh Lệ Nhi vừa ăn nho vừa liếc mắt, hiện tại nàng
vô cùng cao quý! Trong bụng có một hài tử, so với thánh chỉ còn oai hơn.
“ Vinh Lệ Nhi, đưa chìa khóa đây!” sắc mặt Long Phụng Ngọc trầm xuống,
giống như sắc trời bên ngoài. Tại sao nữ nhân này lại không có một chút
lòng đồng tình nào? Phi Nhi đã thổ huyết rồi mà nàng ta vẫn không chút
động lòng!
“ Ta không đưa!” Vinh Lệ Nhi ỷ vào chỗ dựa là hài tử,
dám không để ý tới sắc mặt Long Phụng Ngọc đã thay đổi! Hắn nổi giận thì sao? Chẳng lẽ hắn dám đánh nàng ta?
Ngoài cửa lại truyền đến
tiếng hét của Thanh Nhi.” Vương gia, ngài mau nói gì đi! Nếu như chủ tử
của chúng nô tỳ gặp bất trắc thì mọi chuyện đều muộn rồi!”
Trong
lòng Long Phụng Ngọc vô cùng nóng nảy. Hắn không để ý tới Vinh Lệ Nhi cố tình gây sự nữa, xoay người một cái, nhảy lên tường viện, trong nháy
mắt, bóng dáng liền biến mất.
Vinh Lệ Nhi vừa thấy Long Phụng
Ngọc rời đi, tức giận giậm chân. Sao nàng có thể quên, Vương gia là một
cao thủ võ lâm. Tường viện và khóa cửa, căn bản không giữ được hắn.
Lúc Long Phụng Ngọc chạy tới Ngưng Hương các, Âu Dương Phi vẫn ngồi ở đó. Y phục trắng tinh có rất nhiều đóa hoa máu nở rộ. Ở bên cạnh là Vân Nhi
nóng nảy nhưng không giúp được gì.
“ Phi Nhi, nàng làm cái gì vậy?
Tại sao lại dầm mưa, tại sao lại tự hành hạ mình?” Long Phụng Ngọc cúi
người xuống, ôm lấy Âu Dương Phi cả người ướt đẫm, đi về phòng.
Âu Dương Phi vừa vùng vẫy vừa nói:” Ta không muốn trở về phòng, ta muốn ở
bên ngoài làm bạn với hài tử của ta. Nó còn đang ở bên ngoài dầm mưa, ta làm mẫu thân, sao có thể bỏ lại nó không lo chứ?”
Một hài tử còn nhỏ, một mình ở trong nấm mồ lạnh lẽo, nó có sợ hay không? Nó có thấy
cô đơn hay không? Nó có nhớ người mẫu thân như nàng hay không? Nó có thể tìm được đường về nhà hay không?
Gương mặt buồn rầu của Âu Dương Phi, còn có lời nói gần như điên cuồng của nàng, lập tức làm cho Long
Phụng Ngọc sụp đổ. Nước mắt của hắn, xen lẫn nước mưa, chảy xuống.” Phi
Nhi, đừng như vậy. Hài tử của chúng ta, đã qua đời. Dù nàng có thương
tâm nữa thì nó cũng không biết!”
Hài tử của “ chúng ta””
Trên mặt Âu Dương Phi hiện lên một nụ cười khổ. Nếu như là hài tử của “
chúng ta” thì sao hắn có thể quên di hài tử nhanh như vậy? Nếu như là
hài tử của “ chúng ta”, hắn sao có thể quên mất nỗi đau mất con nhanh
như vậy? Sao hắn có thể để hung thủ hại chết hài tử của bọn họ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Sao hắn có thể để cho hung thủ đó mang thai con
của hắn? Sao hắn có thể ở cùng hung thủ đó tận hưởng niềm vui làm cha mẹ khi hài tử vừa mới mất đi?
“ Vương gia, người nói sai rồi, hài
tử vừa mới mất đi không phải là hài tử của chúng ta. Nó chẳng qua chỉ là hài tử của một mình Phi Nhi thôi! Hài tử của Vương gia ở trong bụng của nữ nhân Vinh Lệ Nhi kia.” Trong đôi mắt của Âu Dương Phi thoáng qua một tia oán hận! Trong nháy mắt, tia sáng đó liền biến mất không thấy!
Tâm của Long Phụng Ngọc bị ánh mắt oán hận và ngôn ngữ gay gắt của Âu Dương Phi đâm bị thương!
Hắn đặt Âu Dương Phi cả người ướt đẫm xuống băng ghế, quỳ trước mặt
nàng giống như một tội nhân, đầu dựa vào hai chân của nàng, thống khổ
nói:” Phi Nhi, nàng nói ta nên làm cái gì bây giờ? Phi Nhi, nàng nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ? Báo thù cho đứa con đã mất? Tự tay
giết chết một hài tử khác của mình?”