Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 84: Chương 84: Thổ huyết trong mưa




Mộ Dung Doanh vừa thấy Long Phụng Thần bỏ mặc nàng ta mà đi liền càng thêm tức giận.

“ Long Phụng Thần, ngươi thật quá đáng.” Mộ Dung Doanh hét với bóng lưng của Long Phụng Thần, nhưng không nghe thấy hắn đáp lại. Dưới cơn tức giận, Mộ Dung Doanh lấy bảo kiếm trút giận lên đầu những bức tranh mỹ nhân kia. Từng bức tranh mỹ nữ bị bảo kiếm chà đạp tới không còn hình dáng. Mộ Dung Doanh tràn đầy hận thù khó giải, nàng ta lại múa kiếm đâm tới những bức tranh mỹ nữ.

Một lão ma ma đi tới, đưa tay ngăn cản Mộ Dung Doanh, lão ma ma này họ Tần tên Vận, là bà vú của Mộ Dung Doanh. Công chúa xuất giá, bà ta cũng đi theo của hồi môn tới Long Vũ vương triều.

“ Công chúa, người hà tất phải làm khó dễ cho bức họa câm điếc này? Bức họa mỹ nhân như vậy, hủy đi thật đáng tiếc! Đại vương của chúng ta muốn nhìn thấy bức họa mỹ nhân mĩ lệ như vậy, chỉ sợ là có phải khuynh quốc cũng phải lấy được nữ tử trên bức họa! Nếu công chúa chán ghét nữ nhân này, vì sao không coi bức họa này là thọ lễ, tiến dâng cho Vương huynh của người? Đại Vương có được bức tranh mỹ nhân như vậy, tất nhiên sẽ vô cùng vui vẻ. Dưới cơn vui vẻ, nhất định sẽ ban thưởng thật nhiều cho công chúa! Chúng ta chẳng những được ban thưởng, lại có thể làm cho lỗ tai thanh tịnh! Ngọc Vương gia hung hãn ương ngạnh, không để công chúa của chúng ta vào mắt. Để cho hắn nểm thử mối hận đoạt thê, coi như là một sự trừng phạt nho nhỏ! Thái tử dù có tâm tư kia cũng không dám tranh giành nữ nhân với Đại Vương của chúng ta!”

Lời nói của Tần ma ma làm cho tâm trạng của Mộ Dung Doanh sáng tỏ trong suốt.

“ Ma ma, ngươi nói rất đúng. Bản công chúa tức giận với một bức tranh câm điếc cũng có vẻ quá vô năng rồi. Ta nghe lời ngươi, coi bức tranh này là thọ lễ, tặng cho Vương huynh của ta. Cái tên Long Phụng Ngọc cuồng vọng vô lễ kia nên nếm thử một chút mùi vị khuất nhục rồi! Ngay cả Long Phụng Thần, cho hắn một lá gan nữa, hắn cũng không dám tranh giành nữ nhân với Vương huynh của ta!”

“ Công chúa, người nên đổi phương thức đối đãi với Thái tử. Ma ma cảm thấy tốt nhất người không nên xung đột chính diện với hắn. Công chúa luôn giữ bộ dáng cao cao tại thượng, cả vú lấp miệng em, sẽ làm tổn hại tình cảm phu thê, bất cứ chuyện gì đều nên nghiên cứu sách lược tỉ mỉ. Thường nói, nhu có thể khắc cương, tại sao người không thử chiêu này một lần? Có lẽ kết hợp cương nhu, công chúa càng có thể bắt giữ trái tim của Thái tử!” Tần ma ma biết, sở dĩ Thái tử không thích công chúa nhất định là do tính cách của nàng ta. Nếu công chúa có thể đổi cách đối nhân xử thế, có lẽ sẽ có một kết cục viên mãn.

Nhu có thể khắc cương?

“ Ma ma, ta đường đường là một công chúa của đại quốc lại phải nhường nhịn một Thái tử của tiểu quốc? Làm như vậy có phải là quá mất mặt rồi không?” Cho tới bây giờ Mộ Dung Doanh đều không nghĩ tới nàng ta phải giả trang dịu dàng trước mặt Long Phụng Thần! Nếu làm như vậy chẳng phải là diệt uy phong của Mộ Dung quốc sao?

“ Công chúa, giữa vợ chồng đâu cần nói đến chuyện mặt mũi và thân phận! Có thể nắm giữ được trái tim của nam nhân kia mới là quan trọng nhất.” Tần ma ma biết, chính vì thân phận tôn quý của Công chúa mới khiến cho Thái tử cảnh giác và đối lập với Công chúa. Nếu như Công chúa còn tiếp tục điêu ngoa thì chỉ sợ hai người sẽ không có kết cục hoàn mỹ! Nếu Công chúa chịu đi giải thích với Thái tử, cục diện giằng co này nhất định sẽ nghịch chuyển.

“ Ma ma, ta không tán thành cách nói của ngươi. Ta cảm thấy giữa vợ chồng giống như giữa chiến trường. Chỉ có chế phục và bị chế phục! Người thắng làm vua, người thua làm giặc! Ta thích làm người thống trị cao cao tại thượng, không muốn làm con sâu đáng thương,chó vẫy đuôi mừng chủ. Muốn ta cúi đầu với Long Phụng Thần, tuyệt không thể được!”

Tần ma ma còn muốn nói tiếp gì đó nhưng Mộ Dung Doanh lại vẫy vẫy tay ngăn bà ta nói tiếp. Cho dù thế nào nàng ta cũng không thể cúi đầu với Long Phụng Thần!

Trên bầu trời, mây đen dày đặc, những đám mây đen che kín cả bầu trời. Bầu trời cực kỳ u ám giống như sắp tối! Từng tia chớp qua đi liền truyền đến tiếng sấm sét. Một cơn bão táp không thể tránh khỏi sắp xảy ra.

Không khí trong Ngưng Hương các vô cùng nặng nề.

Âu Dương Phi ngồi ở trong sân, yên lặng rơi lệ. Trong lòng nàng vẫn là bộ y phục của trẻ sơ sinh. Từ chiều hôm qua cho tới sáng sớm nay nàng vẫn ngồi yên ở chỗ nãy không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng. Trừ bỏ rơi lệ, ánh mắt kia không chớp một cái, ngay cả nháy mắt cũng không thấy. Nàng mờ mịt nhìn khắp ngõ ngách, ánh mắt đờ đẫn mà trống rỗng!

Vân Nhi từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng tiêu sái đi tới trước mặt chủ tử. “ Chủ tử, về phòng đi, người xem, trời sắp đổ mưa rồi. Sức khỏe của người vẫn chưa khôi phục như cũ, cẩn thận kẻo lại phát bệnh!”

Âu Dương Phi lắc đầu, không có ý muốn trở về. Có phát bệnh hay không thì sao chứ? Nàng sống như vậy còn không bằng chết thống khoái một chút.

“ Chủ tử, đừng tự làm khó chính mình! Thấy người như vậy, trong lòng Vân Nhi rất khổ sở. Người ngồi từ tối hôm qua cho tới giờ, người cũng nên trở về phòng nằm một chút.” Van Nhi đua tay đỡ Âu Dương Phi, muốn đưa nàng về phòng.

“ Van Nhi, đừng làm phiền ta. Ta muốn yên tĩnh một lát, ngươi về phòng đi!” Âu Dương Phi hất tay Van Nhi ra, tiếp tục duy trì tư thế cũ.

“ Chủ tử, người hành hạ thân thể của mình như vậy, sao phải khổ thế chứ? Nếu như người thật sự không trở về, ta chỉ có thể đi bẩm báo Vương gia, đợi đến lúc đó Vương gia trách phạt ta!” Van Nhi xoay người, làm bộ như muốn đi.

“ Van Nhi, ngươi trở lại.” Âu Dương Phi vừa nghe thấy Van Nhi muốn đi thỉnh Vương gia liền vội vàng ngăn cản nàng! Lúc này nàng không muốn nhìn thấy Vương gia. Trước đây nàng và Vương gia có cùng nỗi đau! Khi đó nàng tình nguyện nằm trong lòng hắn khóc. Lúc này hắn có lẽ đã quên mất nỗi đau mất con, Hắn lại một lần nữa có niềm vui làm cha, lại không có liên quan gì đến Âu Dương Phi nàng. Nếu như nói có quan hệ thì cũng là chỉ có hận!

Một tia chớp chói mắt sẹt qua, theo sau là tiếng sấm sét đinh tai nhức óc.

Tiếng sấm qua đi, mưa to ầm ầm kéo tới. Nước mưa từ trên trời giáng xuống giống như trút nước. Thân thể Âu Dương Phi chỉ trong chớp mắt liền bị nước mưa làm ướt hết. Một cơn hàn khí tràn tới, nàng bất giác ho khan, từng trận ho khan kia là Vân Nhi đau lòng.

Nàng quay về phòng, cầm một chiếc ô, che lên người Âu Dương Phi. Dù là như vậy, mưa gió kia vẫn thâm nhập vào thân thể hư nhược của Âu Dương Phi. Vân Nhi đứng ở trong mưa, mưa gió xâm nhập vào trong thân thể nàng.

“ Chủ tử, chúng ta đi vào nhà đ!” Vân Nhi lau nước mưa trên mặt, lo lắng nói:” Người ho khan như vậy, sao còn có thể để mắc mưa chứ?”

Từng trận ho khan càng ngày càng kịch liệt! Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Âu Dương Phi phun ra. Máu tươi rơi xuống trên y phục trắng của Âu Dương Phi, phá lệ bắt mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.