Nước mắt khuất nhục chảy xuống theo gương mặt Lê Thải Nhi, nước mắt kia thấm ướt bàn tay đang nắm gương mặt nàng. Chạm tới nước mắt của nàng, trong
lòng Long Phụng Ngọc đau đớn giống như bị một vật sắc bén đâm xuyên qua. Lửa giận kia cũng theo đó hừng hực bốc cháy.
Tại sao? Tại sao
mỗi khi hắn ở cùng nàng, nàng sẽ luôn không tự chủ được chảy nước mắt?
Chẳng lẽ, nàng thật sự chán ghét hắn như vậy? Chẳng lẽ, ở cùng một chỗ
với hắn thật sự khiến nàng khuất nhục như vậy? Trong lòng Long Phụng
Ngọc tràn đầy cảm giác thất bại.
Hắn không biết mình nên buông
tha cho nữ nhân này hay nên tiếp tục chinh phục? Buông tha cho nàng,
trong lòng cho chút không cam, hắn cũng không có biện pháp với hạ thể
đang bành trướng kia! Tiếp tục chinh phục lại có chút không đành lòng!
“ Nữ nhân đáng chết, nước mắt đáng chết” Trong lòng Long Phụng Ngọc âm
thầm mắng. Nữ nhân này, có phải đã biến nước mắt trở thành vũ khí tác
chiến với hắn? Chẳng lẽ, nàng muốn dùn nước mắt để lấy được sự đồng tình của hắn? Chẳng lẽ đây là một kiểu đấu tranh và phản kháng khác?
Không được!
Hắn không thể để nước mắt của một nữ nhân lừa gạt hai mắt của mình, hơn nữa nữ nhân giỏi ngụy trang này, nàng có thể ngụy trang dung nhan của mình, còn có cái gì không thể ngụy trang đây?
Hắn là nam tử hán đại
trượng phu, không thể thua dưới tay một nữ nhân. Hắn có thể thua dưới
tay thủ hạ Thừa Phong, nhưng không thể bại trước một nữ nhân.
Long Phụng Ngọc do dự hồi lâu, vẫn động thân tiến vào cơ thể Lê Thải Nhi.
Nếu hắn muốn chinh phục trái tim của nữ nhân này, đầu tiên phải chinh
phục thân thể của nàng. Một khi thân thể của nàng không muốn rời xa hắn, tư tưởng của nàng cũng sẽ bị thân thể dẫn dắt.
Hôm nay hắn dường như đã thay đổi sách lược. Hắn không còn điên cuồng cũng không hề thô
bạo nữa, không áp dụng phương thức chiếm đoạt kia nữa. Hắn thả chậm tiết tấu, động tác cũng hết sức dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng liếm đôi môi anh đào của nàng, thăm dò ngọt ngào trong miệng nàng. Hắn tựa như một người đi
đào kho báu, cẩn thận chỉ sợ làm hỏng bảo vật. Hắn nhẹ nhàng khám phá*** nguyên thủy sẵn có của nàng, từ từ thưởng thức*** mang đến cực hạn vui
sướng( nguyên văn nhé!)
Trêu chọc của hắn giống như gió xuân,
thổi mở đóa hoa chưa hoàn toàn nở rộ của nàng. Mặc dù nàng hết sức nhẫn
nại nhưng vẫn từ từ có phản ứng. Chiếc lưỡi thơm tho của nàng không tụ
chủ được dây dưa cùng một chỗ với hắn. Thân thể của nàng dần dần mềm
mại, dần dần buông lỏng. Nhiệt độ cơ thể nàng cũng từ từ tăng lên. Thân
thể mềm mại không tự chủ lắc lư nghênh hợp theo luật động của hắn.
Nếu như vào giờ khắc này hắn buông nàng ra, nhất định nàng sẽ xấu hổ mà
chết! Hắn muốn buông nàng ra, thế nhưng thân thể cũng không chịu sự chi
phối của hắn. Động tác của hắn bắt đầu khẩn cấp. Luật động kia cũng ngày càng mạnh. Du động nhanh chóng mãnh liệt kia mang nàng lên tận mây
xanh. Nàng không cách nào khống chế cực hạn vui sướng trong thân thể
mình, nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng.
“ Thải Nhi, thích ta làm như vậy với nàng sao? Hắn nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng. Hắn không tin, một nữ
nhân có thể cự tuyệt*** sung sướng. Nếu như nàng không cự tuyệt được***
của hắn, vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng hắn!
Lê Thải
Nhi cảm thấy thân thể của nàng chắc chắn là phản đồ. Nó phản bội tư
tưởng và linh hồn của nàng, phản bội đạo đức và ý chí chiến đấu của
nàng. Trong lòng của nàng tràn đầy sỉ nhục và xấu hổ. Thân thể của nàng
vô sỉ yêu thích khoái cảm hắn mang lại. Nàng cảm thấy mình giống như một kĩ nữ có lương tri, một mặt xấu hổ vì việc mình làm, một mặt tham lam
hưởng thụ điên cuồng sung sướng và vui vẻ mà nghề kĩ nữ mang lại.
Nước mắt của nàng lại một lần nữa rơi xuống.
Nàng rơi lệ vì linh hồn không có sự giúp đỡ, cũng rơi lệ vì thân thể bẩn
thỉu của mình. Nàng không biết, nàng nên giữ vững linh hồn thánh khiết
mà cao quý, hay là thỏa mãn thân thể vô sỉ bẩn thỉu kia.
Nước mắt của nàng lại một lần nữa thấm ướt gò má của hắn
“Nước mắt đáng chết, nữ nhân đáng chết!” Long Phụng Ngọc rủa một tiếng, xuất
thủ nhanh như sấm sét, điểm huyệt ngủ của Lê Thải Nhi. Nữ nhân này, rõ
ràng rất thích sung sướng hắn mang đến cho nàng nhưng lại quật cường
không chịu thừa nhận. Một lần nữa nàng chảy nước mắt, rốt cuộc là vì
sao. Gặp quỷ rồi, hắn lại không thể nào đối mặt với nước mắt của nàng!
Chỉ cần chạm tới nước mắt của nàng, hắn sẽ nổi điên!
Long Phụng
Ngọc sờ tới một bộ y phục, nhẹ nhàng phủ lên. Hắn lục lọi, đốt đèn trong phòng lên. Trong phút chốc, căn phòng sáng bừng. Hắn nhẹ nhàng đi tới
trước gương, nhìn gương mặt nhem nhuốc trước gương, không nhịn được nở
một nụ cười.
“ Nha đầu chết tiệt kia, dám lừa gạt ta!” Long Phụng Ngọc cầm lên một chiếc khăn tơ tằm, ngâm trong nước. Hắn bưng ngọn đèn
dầu đi tới trước giường Lê Thải Nhi. Trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười gằn:” Bổn vương cũng muốn xem một chút, ngươi có dung nhan
tuyệt thế như thế nào mà phải dịch dung để che giấu thiên tư quốc sắc!”
Khăn lụa ẩm ướt kia nhẹ nhàng lau đi lớp ngụy trang trên mặt Lê Thải Nhi.
Một mỹ nhân ngủ với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành hiện ra trước
mặt Long Phụng Ngọc.
Da thịt không tì vết, trắng mịn như ngọc,
lông mi cong cong, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt. Mi mắt tỉ mỉ bao chùm lên cặp mắt linh động biết nói. Chiếc mũi cao thanh tú, môi anh đào đỏ như
tô son.
“ Nha đầu này lại có gương mặt lộng lẫy như vậy”. Long
Phụng Ngọc thấy dung mạo thật của Lê Thải Nhi, không nhịn được lớn tiếng thốt lên. Bây giờ không có từ ngữ nào có thể hình dung sự khiếp sợ lúc
này của Long Phụng Ngọc.
Nha đầu xấu xí nhất kinh thành lại là một tuyệt thế giai nhân. So sánh với nàng, Vinh Lệ Nhi dó kém xa.
“ Long Phụng Ngọc, ngươi đúng là một tên ngốc!” Trong lòng Long Phụng
Ngọc không nhịn được bốc lên lửa giận. Chẳng trách, mẫu hậu nhìn thấy
dung nhan xấu xí của nàng lại không hề chán ghét! Chẳng trách Thái tử
nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân! Có lẽ, bọn họ đều
biết Lê Thải Nhi là một mỹ nữ. Chỉ có Long Phụng Ngọc hắn không biết sự
thật này! Mà hắn lại là phu quân của nha đầu này, là người có quyền biết nàng là mỹ nhân hay kẻ xấu xí nhất, nhưng hắn lại chẳng hay biết gì!
“ Lê Thải Nhi, ngươi đã tình nguyện giả bộ xấu xí, tình nguyện bày ra
gương mặt xấu xí, vậy ngươi cứ tiếp tục giả trang đi” Long Phụng Ngọc
mặc quần áo tử tế, nói với bên ngoài:” Lê ma ma! Lê ma ma!”
Sau một hồi tiếng bước chân, âm thanh cửa mở truyền đến
“ Vương gia có gì sai bảo?” Lê ma ma quỳ trên mặt đất, không dám nhìn
Vương gia đang trong cơn thịnh nộ. Bà cũng không biết sao Vương gia lại
phẫn nộ như vậy.
“ Lê ma ma, trang điểm cho Vương phi theo bộ
dáng xấu xí trước kia. Nhớ, không được nói chuyện ta đã thấy được dung
mạo thật của nàng. Nếu không, giết không tha!” Long Phụng Ngọc sai bảo
một tiếng, xoay người rời khỏi biệt việt trong Long Phượng hiên. Hắn
cũng không biết sao lửa giận của hắn lại lớn như vậy?