Hoàng cung sáng sớm
đắm chìm trong tiếng chim hót hoa thơm. Tiếng chim hót chiêm chiếp,
hương hoa sộc vào mũi, dưới cầu nước chảy, núi giả quái thạch. Trên cánh hoa sen giọt sương trong suốt lấp lánh. Gió nhẹ thổi qua, tràn ngập sự
sống.
Trong Đông cung Thái tử lại vang lên tiếng chén khay vỡ
nát. Tiếng rống sư tử của Thái tử phi lại một lần nữa làm chấn động từng ngóc ngách Đông cung.
“ Nói! Thái tử đi đâu? Tại sao một ngày
một đêm rồi mà không thấy bóng dáng của hắn? Nếu các ngươi không nói
thật, ta sẽ loạn côn đánh chết các ngươi!” Khuôn mặt của Mộ Dung Doanh
vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo. Long Phụng Thần này quá càn quấy rồi. Một ngày một đêm không trở về, thậm chí không lưu lại lời nào. Thái tử phi
như nàng trong mắt hắn có còn địa vì gì không.
“ Khởi bẩm Thái tử phi, Thái tử từ… từ ngày hôm qua vào triều đến bây giờ vẫn chưa trở
lại. Rốt cuộc đi… đi nơi nào, chúng nô tài cũng không biết!” Một thái
giám bị dọa đến cả người run rẩy đáp lời. Giọng nói run rẩy kia cũng có
chút lắp bắp.
“Không biết? Các ngươi sao lại không biết? Mấy
người các ngươi thường đi theo Thái tử ra ngoài, sao lại không biết hắn
đi đâu?” Mộ Dung Doanh giáng một cái tát, gương mặt của Thái giám kia “
đầy đặn đỏ thắm” hơn rất nhiều.
“ Thái tử phi, cho dù người đánh
chết nô tài, nô tài cũng không biết!” Thái giám kia xoa gương mặt sưng
vù, ủy khuất mà trr lời:” Sáng sớm hôm qua là Tiểu Vân Tử làm nhiệm vụ.
Nô tài thật sự không biết Thái tử đi đây”
“ Cút, cút hết cho
ta!”Mộ Dung Doanh hét một tiếng, mấy thái giám liền lăn một vòng ra
ngoài. Ánh mắt Mộ Dung Doanh xoay chuyển, nghĩ ra một chủ ý. Thái tử đi
đâu, có thể không nói cho Mộ Dung Doanh nàng nhưng sao có thể không bẩm
rõ với phụ hoàng mẫu hậu! Hừ hừ, hắn không nói, nàng có thẻ tự mình đi
hỏi.
Mộ Dung Doanh mang theo một đoàn cung nữ nha hoàn chạy thẳng tới Khôn Ninh cung.
Lúc này, Hoàng hậu và Hoàng thượng đang ở trong Khôn Ninh cung chơi cờ. Hai người vừa đánh cờ vừa tán gẫu chuyện nước chuyện nhà.
“ Hoàng
hậu, sắp đến sinh thần của Mộ Dung quốc vương. Ngày hôm qua quần thần
thương lượng chuyện tặng quà cho Mộ Dung quốc vương. Biểu hiện của Ngọc
Nhi còn ở trong sở liệu của trẫm nhưng lời nói của Thần Nhi đúng là
ngoài dự đoán của trẫm. Hắn lại đứng ở bên phe chủ chiến, ngăn cản đề
nghị đưa quà tặng như trước đâyy của phe chủ hòa. Hai huynh đệ bọn chúng một xướng một họa, cộng thêm sự ủng hộ của phe chủ chiến, trẫm cũng
không tiện bác bỏ ý kiến của bọn chúng! Bác bỏ, sợ làm lòng của phe chủ
chiến nguội lạnh. Phê chuẩn, lại sợ không có mấy ngày yên bình!” Long Vũ Thiên vừa suy tính nước cờ, vừa nói chuyện trên điện Kim Loan.
“ Hoàng thượng,Thái tử là người kế vị tương lai. Nếu như hắn thật sự có
hùng tâm tráng chí thì chính là phúc của Long Vũ vương triều! Chúng ta
cũng không thể ở bên nó cả đời, chuyện triều chính này hãy để hắn làm
chủ một chút. Nếu không đến lúc đó quần thần lại không phục!” Hoàng hậu
vừa lung lạc, vừa nói lên ý nghĩ của mình
“ Nếu như quả thật đúng như Hoàng hậu nói thì tốt. Nhưng theo ta quan sát, Thần Nhi không hành
động giống bình thường, sợ là do sư tử hà đông Mộ Dung Doanh kia bức ép. Nếu như hắn thật sự hành động theo tình cảm, sợ rằng không phải là phúc của bá tánh.” Lo lắng của Hoàng thượng lo lắng không phải là không có
đạo lý. Thường nói, không ai hiểu con trai bẳng cha. Tính cách của Long
Phụng Thần như thế nào, Hoàng thượng tự nhiên là hiểu rõ.
“ Mộ
Dung Doanh này cũng thật quá kiêu ngạo! Nàng ở Đông cung làm loạn thế
nào chúng ta còn có thể nhắm một mắt, mở một mắt. Mấy ngày trước nàng
đại náo Khôn Ninh cung, thật là vô pháp vô thiên, cực kỳ cuồng vọng.! Nữ nhân như vậy, chẳng trách Thần Nhi không nhịn được!” Hoàng hậu nhắc tới chuyện Thái tử phi đại náo Khôn Ninh cung vẫn không thể bình tĩnh hòa
nhã được.
“ Đại náo Khôn Ninh cung? Vì sao? Sao nàng lại chọc tới nàng ta?” Hoàng thượng nghe thấy vậy dĩ nhiên vô cùng giật mình.
“ Ta trêu chọc nàng? Ta là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, sao có thể chấp
nhặt với nàng ta. Nàng đại náo Khôn Ninh cung là vì tiếng tiêu của Ngọc
Vương Phi!”
“ Tiếng tiêu của Ngọc Vương phi?’ Hoàng thượng càng nghe càng thấy hồ đồ.
“ Mấy ngày trước, Thải Nhi đến thăm ta, ở lại Khôn Ninh cung mấy ngày.
Buổi tối nhàn rỗi nhàm chán, không nhịn được thổi tiêu. Tiếng tiêu kia
thật đúng là tuyệt luân. Ai gia nghe cũng bị trầm mê, Thái tử nghe âm
thanh tuyệt mỹ kia liền men theo tiếng tiêu đi tới bên ngoài Khôn Ninh
cung. Không ngờ, Mộ Dung Doanh lại bám đuôi theo, không chỉ tát Thải Nhi một bạt tai lại còn đại náo Khôn Ninh cung. Nàng nói Thải Nhi là hồ ly
tinh, dùng tiếng tiêu quyến rũ nam nhân. Không những xuất thủ đánh Ngọc
Vương phi mà còn cầm kiếm muốn giết nàng. Thần Nhi lúc đó nổi cơn thịnh
nộ, lệnh cho võ sĩ bắt trói điêu phụ này lại. Lúc Ai gia chạy tới, đã
loạn đến mức không thể thu xếp.
“ Không trách được mấy ngày
trước, trẫm nghe được một tiếng tiêu rất hay! Chờ lúc trẫm muốn đuổi
theo thì lại không còn nữa. Thì ra tiếng tiêu đó là do Ngọc Vương phi
thổi!” Long Vũ Thiên nhớ lại tiếng tiêu mấy hôm trước nghe thấy còn say
mê không dứt. Nhưng sau đó lại lắc đầu cười:” Mộ Dung Doanh cũng thật là ngốc. Nếu muốn ghen thì cũng không nên ghen với một nha đầu xấu xí.”
“ Nha đầu xấu xi? Dung mạo thật của Lê Thải Nhi thật sự là nghiêng nước
nghiêng thành. Nàng so với Vinh Lệ Nhi không biết đẹp hơn bao nhiêu lần! Lúc Thái tử nhìn thấy Ngọc Vương phi vừa hay chính là dung mạo thật của nàng. Ngài nói xem, người hẹp hòi như nàng ta sẽ không ghen ư?” Trong
lòng Hoàng hậu lặng lẽ dâng lên một tia ghen tuông. Nam nhân ai cũng
thích mỹ nhân trẻ tuổi xinh đẹp. Bọn họ chỉ nhìn xem dung mạo nữ nhân có xinh đẹp hay không chứ không nhìn xem tấm lòng nữ nhân có cao quý hay
không. Aizzz… Từ lúc nào nam nhân đều không tránh được cách nhìn trần
tục này.
“ Lê Thải Nhi, nghiêng nước nghiêng thành?” trong mắt
Hoàng thượng thoáng qua một tia kinh ngạc:” Nếu như có dung mạo xinh
đẹp, sao lại muốn để mọi người thấy mình xấu xí? Chẳng lẽ, nàng ngu
ngốc?”
“ Nàng tuyệt không ngu ngốc, nàng chẳng qua chỉ là tâm cao khí ngạo mà thôi. Nàng để mọi người thấy mình xấu xí đương nhiên là để
trả thù việc Ngọc Nhi nạp thiếp trong ngày đại hỷ. Nữ nhân nào có thể
chấp nhận hành động hoang đường đến cả khăn voan cũng không vén đã biến
mất của nam nhân? Nàng đã bị Ngọc Nhi lạnh nhạt, trong ngày đại hỷ phòng không gối chiếc. Làm ra chuyện như vậy, tuyệt không khó hiểu!”
“ Thái tử phi giá lâm!” tiếng bẩm báo của Lý Đức Phúc cắt ngang lời nói của Hoàng hậu và Hoàng thượng.
“ Sư tử hà đông tới, không biết lại có chuyện gì?” Hoàng hậu nghe tiếng
bẩm báo của Lý Đức Phúc, trong lòng dâng lên một tia không kiên nhẫn.
“ Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!” Trên mặt Hoàng thượng cũng tràn đầy sầu lo.