Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 67: Chương 67: Thái tử phi giá lâm




Hoàng thượng và Hoàng hậu nhìn nhau một cái, không sao cười nổi.

“ Ta đoán, chắc là vì Thần Nhi mà đến”

“ Bất kể là vì chuyện gì, nếu đã tới rồi cũng không thể chặn ngoài cửa!” Hoàng thượng nói với Lý Đức Phúc ở ngoài cửa:” Lý tổng quản, cho Thái tử phi vào!”

Vừa dứt lời, Mộ Dung Doanh liền mang theo thị tỳ tiến vào. Hôm nay nàng dường như đã thay đổi thành người khác. Tham bái rất cung kính, thái độ cũng khiêm thuận ( khiêm tốn+ nhu thuận) không ít.

“ Thái tử phi bình thân, ngồi xuống bên cạnh đi!” Hoàng thượng kìm nén nghi vấn trong lòng, cho Mộ Dung Doanh bình thân.

“ Tạ ơn phụ hoàng, tạ mẫu hậu” Mộ Dung Doanh đứng dậy ngồi xuống, chuyển đề tài về Long Phụng Thần:” Phụ hoàng, Thái tử từ sau khi lâm triều hôm qua đến giờ vẫn chưa về Đông cung. Nô tì vô cùng lo lắng cho Thái tử, nên tới hỏi phụ hoàng mẫu hậu một chút, có biết Thái tử đi đâu không?”

Trong lòng Hoàng thượng cười thầm một tiếng, hắn đã đoán đúng mục đích chuyến đi này của Thái tử phi.

“ Hôm qua lúc lâm triều, Thái tử đã xin phép trẫm, nói là trong cung quá phiền muộn, muốn ra ngoài hóng mát một chút. Hắn đi với Ngọc Nhi tới Ngọc vương phủ, ở vài ngày sẽ trở lại”. Hoàng thượng không muốn cho Mộ Dung Doanh biết chuyện Long Phụng Ngọc thao luyện binh mã, vì vậy che giấu chuyện Long Phụng Thần trấn giữ giáo trường. Sở dĩ hắn nói như vậy, còn có một nguyên nhân, hắn cũng muốn để Mộ Dung Doanh biết, vì sự điêu ngoa của nàng ta nên Thái tử mới cảm thấy hoàng cung vô cùng phiền muộn, muốn ra ngoài hóng mát.

Thái tử đến Ngọc Vương phủ?

Cảm giác đầu tiên của Mộ Dung Doanh là: Long Phụng Thần vì nữ nhân Lê Thải Nhi kia mới ném Thái tử phi như nàng đi để đến Ngọc vương phủ. Lửa giận hừng hực thiêu đốt lòng của nàng. Thế nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng lại đầy ý cười:” Phụ hoàng, ngày ngày ở trong cung, đích thực có chút phiền chán. Đừng nói Thái tử buồn bực muốn ra ngoài, nô tì cũng có ý muốn ra ngoài giải sầu. Có thể ra ngoài tán gẫu hóng gió một chút, tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều. Mẫu hậu, người đại phát từ bi để cho con cũng đến Ngọc vương phủ đi! Thứ nhất, con có thể tán gẫu giải sầu, thăm nom Thái tử. Thứ hai, con cũng muôn đi thăm Thải Nhi muội muội. Dù sao lần trước cũng là con không đúng! Nói tiếng xin lỗi với Thải Nhi muội muội cũng là việc nên làm”.

“ Doanh Nhi, Ai gia phát hiện ngươi thay đổi thật rồi. Lòng dạ trở nên rộng rãi, có thể bao dung cho người khác” Hoàng hậu không ngờ Mộ Dung Doanh sẽ nói như vậy. Nói xin lỗi Thải Nhi? Nếu như nàng thật lòng thì tốt quá!

“ Mẫu hậu, sở dĩ Doanh Nhi thay đổi, đều là công lao của mẫu hậu. Nếu như không phải mẫu hậu có cách dạy, Doanh Nhi sẽ không bỏ được tính khí công chúa điêu ngoa!” Miệng của Mộ Dung Doanh giống như bôi mật, chỉ cần Hoàng đế để nàng xuất cung thì nói nhiều lời hay hơn nữa nàng cũng đồng ý. Vì xuất cung, nàng thậm chí lấy lui làm tiến:” Mẫu hậu, nếu người không đồng ý để con đên Ngọc vương phủ giải sầu, Doanh Nhi sẽ về cung”

“ Doanh Nhi, nếu con muốn đi Ngọc vương phủ, mẫu hậu không có lí do để không phê chuẩn. Đi đi! Ra ngoài giải sầu, vui chơi mấy ngày”. Hiếm khi Mộ Dung Doanh biết điều như vậy, Hoàng hậu không có lí do gì không cho nàng mặt mũi. Cho dù là người xấu tội ác tày trời cũng phải cho nàng cơ hội hối cải làm một người mới! Vợ chồng hài hòa, quân thần hòa thuận, chị em dâu hòa hợp chính là chuyện Hoàng hậu cầu cũng không được!

Hoàng hậu đáp ứng thỉnh cầu của Mộ Dung Doanh cũng tự có lí của bà. Bà nhớ tới ánh mắt Long Phụng Thần nhìn Lê Thải Nhi, trong lòng thấy không nỡ. Hoàng hậu là người từng trải, sao lại không nhận ra ánh mắt ái mộ của nam nhân chứ! Nếu như Thần Nhi có tư tâm, thật sự muốn làm ra chuyện phản bội huynh đệ, vậy thì thảm rồi. Đến lúc đó, người làm mẫu hậu như nàng còn phải ra mặt dọn dẹp tàn cuộc, nhưng chỉ sợ đã quá muộn mất bò mới lo làm chuồng mà thôi.

Hoàng hậu thầm nghĩ: lời nói của Mộ Dung Doanh là thật hay giả cũng không cần quan tâm. Cùng lắm thì, Mộ Dung Doanh tăng thêm chút phiền toái cho Thần Nhi, Ngọc Nhi, Thải Nhi thôi. Cho dù bà tự tìm chút phiền toái thì vẫn tốt hơn xảy ra chuyện mà nàng sợ nhất. Có sư tử hà đông Mộ Dung Doanh này trấn giữ Ngọc vương phủ, bà sẽ không cần lo lắng.

“ Cảm ơn mẫu hậu!” Mộ Dung Doanh nhẹ nhàng bái lạy, cáo biệt Hoàng hậu Hoàng thượng, nhanh nhẹn rời đi. Hoàng thượng nhìn thấy Thái tử phi đi xa mới oán giận Hoàng hậu, nói:” Hoàng hậu, Thần Nhi tạm thời ở lại Ngọc vương phủ chính là vì tránh sư tử hà đông này. Nàng đồng ý cho nàng ta đi Ngọc vương phủ, chẳng phải là phá hủy tâm nguyện ra ngoài giải sầu ban đầu của Thần Nhi sao?”

“ Nó không giải sầu được chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần không làm ra chuyện phản bội huynh đệ, ta phải A di đà phật rồi!” Trên mặt Hoàng hậu đầy tâm sự nặng nề.

“ Cái gi? Ý của nàng là…” Lúc này Hoàng thượng mới hiểu ý của Hoàng hậu. Long Phụng Thần yêu thích vương phi của Long Phụng Ngọc, đó không phải là một chuyện tốt.

Hoàng hậu gật đầu một cái, bất đắc dĩ nói:” Chuyện tình cảm này, không phải chuyện chúng ta có thể khống chế. Chí ít, chúng ta có thể đề phòng khi chuyện chưa thành sự thật! Sư tử hà đông này đi Ngọc vương phủ, không hắn là việc xấu!”

Hoàng thượng gật đầu một cái, hắn tương đối tán thành cách làm của Hoàng hậu. Xem ra hắn- người cha này, cũng phải giảm bớt cơ hội tiếp xúc của Thần Nhi và Ngọc vương phi. Đợi đến lúc có lý do và cơ hội thích hợp, hắn sẽ gọi Thái tử từ Ngọc vương phủ về cung.

Biệt viện trong Long Phượng hiên.

Một thùng nước tắm thật lớn đặt ở trong phòng ngủ của Lê Thải Nhi. Bên trong là nước ấm, phía trên rải đầy cánh hoa hồng. Cả thùng nước tắm tản ra hương thơm mê người.

Lê Thải Nhi cởi quần áo, nhẹ nhàng bước vào trong thùng nước tắm. Nàng vùi mình trong làn nước ấm áp, lấy tay hung hăng chà xát cơ thể của mình. Trong lòng nàng oán hận thân thể bẩn thỉu này. Hận nó phản bội, cũng oán hận mùi của tên Vương gia ác ma kia vương trên người.

Nếu như có thể, nàng tình nguyện vứt bỏ khối thân thể phản bội linh hồn nàng này. Nếu như thân thể này có thể mọc lại giống như đuôi thạch sùng, nàng nhất định sẽ cắt đứt nó.

Lê Thải Nhi nhớ tới một màn khuất nhục kia, nước mắt không ngừng rơi.

Nàng nhắm mắt lại, vốc nước lên, hắt vào mặt. Dòng nước đó, mang theo nước mắt chảy thẳng xuống thùng tắm.

“ Thái tử phi giá lâm” Lúc Lê Thải Nhi đang tắm rửa, trong sân truyền đến tiếng truyền bẩm của thái giám. Nữ nhân hung hãn này sao lại tới đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.