Đã chiều tà, bầu trời ngày càng tối tăm, mây đen che mất trăng sáng. Cả vương phủ bị bao phủ trong bóng tối hắc ám.
Sau khi tan tiệc, Long Phụng Thần cùng Long Phụng Ngọc ở trong Long Phượng
hiên nâng cốc nói chuyện phiếm. Long Phụng Thần hứng thú bừng bừng, Long Phụng Ngọc lại có vẻ không hào hứng. Hắn thật sự muốn tránh mặt Thái
tử, rồi lại không thể không nể mặt. Thái tử là quân chủ tương lai, hắn
chỉ là một thần dân. Cho dù trong lòng không vui, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra.
"Vương đệ, người người đều hâm mộ Thái tử như ta, nhưng không một ai hiểu nỗi khổ của ta! Vì giang sơn xã tắc, vì lệnh của phụ
hoàng, ta cưới một công chúa thượng quốc điêu ngoa bốc đồng. Nàng mỗi
ngày đều vênh mặt hất hàm sai khiến ta, cậy mạnh lại bá đạo. Aizz, cuộc
sống như thế, khi nào thì kết thúc đây! Nếu như ông trời có thể cho ta
cơ hội lựa chọn, ta tình nguyện lựa chọn cô nương mình yêu mến, cùng
nàng sống cuộc sống bình bình thường thường cả đời. Cho dù phải dùng hư
danh Thái tử này để trao đổi, ta cũng cam tâm tình nguyện." Sau khi uống vài ly rượu, Thái tử ngày càng nói nhiều hơn.
Trong lòng Long Phụng Ngọc cũng có chút đồng tình với người ca ca này.
Mặc dù hắn là Thái tử của Long Vũ vương triều, môt Thái tử dưới một người,
trên vạn người. Thân phận tôn quý như vậy, lại không thể hành động theo ý muốn của mình, không thể sống cuộc sống mình muốn. Có lẽ, đây chính là
điều mà người có thân phận tôn quý phải thừa nhận! Ở trong triều đình,
phải nhìn ánh mắt của phụ hoàng để làm việc. Đến hậu cung, còn phải bị
một nữ nhân lấn áp. Nói thật, hắn cũng thật là đáng thương!
"Thái tử, cẩn thận tai vách mạch rừng." Ngón tay của Long Phụng Ngọc chỉ ngoài
cửa sổ, ý bảo Thái tử nhỏ giọng một chút!"Lời này của huynh ở chỗ đệ nói một chút thì không sao, nhưng nếu như lời này truyền tới tai phụ hoàng, sợ rằng huynh lại bị trách cứ. Huynh phải nhớ, ngàn vạn lần không được
lỗ mãng!"
"Có gì quan trọng chứ? Cùng lắm thì, phụ hoàng phế Thái tử là ta. Thay vì sống uất ức như vậy, không bằng ngả bài với phụ
hoàng. Nếu thật sự trở thành phế Thái tử, cuộc sống càng thoải mái."
Long Phụng Thần lại uống một ly rượu, nhìn Long Phụng Ngọc chân thành
nói."Vương đệ, ta vẫn cảm thấy, đệ thích hợp làm Thái tử hơn so với ta."
"Thái tử, thần không dám!" Long Phụng Ngọc vừa nghe lời nói của Thái tử, bất
giác kinh hãi. Chẳng lẽ, Thái tử nghĩ rằng hắn có lòng mưu phản?Long
Phụng Thần cười lắc đầu, ý bảo Long Phụng Ngọc không cần kinh
hoảng."Vương đệ, lời của ca ca đều là thật lòng.Thật ra thì, đệ thích
hợp làm Thái tử hơn so với ta! Ta có thể thấy điểm này, sao phụ hoàng
lại không thấy đây? Người kiên quyết giúp ta ngồi lên vị trí Thái tử,
không sợ ta làm mất giang sơn tươi đẹp của Long Vũ vương triều sao?"
"Phụ hoàng để người nào làm Thái tử, tự có đạo lý của phụ hoàng. Từ xưa có
lệ, trưởng ấu có thứ tự. Thái tử là trưởng tử của phụ hoàng, lại là con
của mẫu hậu. Thân phận tôn quý như vậy , ai có thể đánh đồng? Hôm nay
những gì Thái tử nói ở trên triều đình, Vương đệ hết sức bội phục ! Ngài có hùng tâm tráng chí như vậy, Long Vũ vương triều nhất định sẽ như mặt trời ban trưa! Tại sao đang tốt đẹp huynh lại nói lời không may như
vậy?" Long Phụng Ngọc vừa thấy Thái tử không có ý tứ khác, chỉ là cùng
hắn tâm sự đơn thuần nên cũng thả lỏng.
"Vương đệ, khả năng của
ta thế nào, ta vô cùng rõ ràng. Ta vốn chính là một viên gạch, cho dù
gọt rũa như thế nào cũng không thành đồ ngọc được! Phụ hoàng nếu thật sự suy nghĩ cho ta thì nên buông tha cho ta. Để cho ta sống cuộc sống của
một vương gia bình thường, đây vừa là phúc phận của ta, cũng là phúc của lê dân bách tính!" Những lời này, đều xuất phát từ sâu trong lòng của
Long Phụng Thần. Tiếng nói từ sâu trong đáy lòng càng dễ làm ngươi ta
đồng tình. Hôm nay hắn đứng về phía phe chủ chiến, không phải vì hắn có
bản lĩnh đánh trận, hắn chỉ muốn phá vỡ cuộc sống như thế mới quyết định không nhìn sắc mặt của Mộ Dung Quân mà sống qua ngày. Nhưng đối với hắn mà nói, chiến tranh dường như quá xa vời. Nếu như thật sự xảy ra chiến
tranh, hắn chắc chắn không biết nên đối phó thế nào!”
"Thái tử,
huynh có người trong lòng không? Huynh thấy cô nương như thế nào mới
xứng đi cùng huynh suốt cả đời?" Long Phụng Ngọc vô cùng hiếu kỳ, người
bạn đời lí tưởng trong lòng Thái tử rốt cuộc là cô nương như thế nào?
Long Phụng Thần nâng cằm của mình lên, vẻ mặt có chút mông lung. Trong đôi
mắt tuấn mĩ kia tràn đầy mong mỏi cùng chờ đợi."Có lẽ ta thích một cô
nương giống như ta, không màng danh lợi không tranh quyền thế! Nàng phải có khí chất trang nhã cao quý, có tính cách siêu phàm thoát tục. Dung
mạo có xinh đẹp hay không không quan trọng, chỉ cần tinh thông âm luật,
biết đánh cờ là được! Ngắm mặt trời mọc, cầm quân cờ, dịu dàng tâm tình. Hoàng hôn ngắm mây ngũ sắc, chuyên chú thổi tiêu. Tuy là phu thê cõi
trần lại như đôi thần tiên. Cô nương như vậy, mới đáng giá để ta mong
đợi."
"Cô nương như vậy, chỉ sợ trên trời mới có ! Nhân gian, e là
khó tìm khó tìm rồi !" Long Phụng Ngọc bị miêu tả của Long Phụng Thần
làm cho mê mẩn. Cô nương như vậy, đích thực là người bầu bạn lý tưởng.
Đáng tiếc, trên trần thế khó có thể có cô nương như vậy!
"Không,
nhân gian phải có cô nương như vậy." Trước mắt Long Phụng Thần lại xuất
hiện cặp mắt trong trẻo và tiếng tiêu đẹp đẽ của Lê Thải Nhi.
Dường như là hòa cùng Long Phụng Thần, một tiếng tiêu thê mỹ nhẹ nhàng truyền tới. Cặp mắt của Long Phụng Thần không khỏi híp lại. Trên mặt là một vẻ say mê.
Ngắm mặt trời mọc, cầm quân cờ, dịu dàng tâm tình. Hoàng hôn ngắm mây ngũ sắc, chuyên chú thổi tiêu? Nhớ tới mấy câu nói đó của Long Phụng Thần, lại nghe tiếng tiêu tư biệt viện truyền đến. Sắc mặt của
Long Phụng Ngọc lập tức âm trầm xuống.
"Thái tử, sắc trời không
còn sớm, người nghỉ ngơi đi!" Long Phụng Ngọc đi ra ngoài cửa, nói với
tiểu thái giám đang đợi lệnh ngoài cửa."Tiểu Vân Tử, hầu hạ Thái tử gia
nghỉ ngơi đi!"
"Dạ, Vương gia." Tiểu Vân Tử này là thái giám bên người Thái tử. Hắn vừa trả lời vừa cung kính thi lễ với Long Phụng Ngọc.
Long Phụng Ngọc theo tiếng tiêu, đi thẳng tới biệt viện trong Long Phượng
hiên. Hắn đẩy cửa bán nguyệt, nhưng cánh cửa kia đã khóa từ bên trong
rồi.
Nha đầu này, thật kỳ lạ! Nữ nhân khác trông mong hắn đến, còn
mong không được! Mà nàng lại sớm đóng cửa lại, ngăn không cho hắn
đến.Một cánh cửa, một chiếc khóa, sao có thể thật sự ngăn cản Long Phụng Ngọc? Chỉ cần hắn muốn, chưa có thứ gì có thể ngăn được hắn!
Lật mình trên không một cái, Long Phụng Ngọc đã đứng ở trên đầu tường của
biệt viện. Thân pháp uyển chuyển tuyệt đẹp này giống như đại bằng giương cánh. Trong chủ phòng, không có đèn dầu. Trong phòng, tối đen như mực.
Chỉ có tiếng tiêu kia, xuyên thấu qua bóng tối bay ra ngoài.
"Có
ai không, có thích khách." Yến nhi nhìn thấy bóng người chợt lóe, không
khỏi kêu lên. Một cái bóng đen từ trên cây vọt ra. Hắn nhẹ nhàng nhảy
một cái, liền vọt đến trước người Long Phụng Ngọc. Hai người, không nói
một lời liền quyền đấm chân đá.