Trên giáo trường, cờ xí tung bay.
Binh lính thân mặc khôi giáp, trong tay cầm trường mâu, một chọi một thao
luyện. Các võ tướng, ngồi trên lưng ngựa, đối trận qua lại. Thỉnh
thoảng, một trận bụi bậm lại nổi lên.
Long Phụng Ngọc cùng thái
tử ngồi ngay ngắn ở trên đài, quan sát các tướng sĩ diễn luyện. Long
Phụng Ngọc không muốn cùng thái tử ngồi chung một chỗ, hắn không chịu
được không khí ngột ngạt này. Vì vậy liền hạ chiến thư khiêu chiến với
Vu Thừa Phong.
"Vu thị vệ, nào, chúng ta cũng tỷ thí một chút!" Long
Phụng Ngọc cũng không biết tại sao, kể từ khi từ biệt ở trong cung, hắn
liền không giải thích được mà ghét người ca ca này rồi ! Luôn cảm thấy ở cùng với hắn, trong lòng khó chịu mà đè nén. Thay vì cùng hắn ngồi
chung một chỗ, không bằng cùng Vu Thừa Phong luyện kiếm pháp một chút.
"Dạ, Vương Gia!" Vu Thừa Phong khom người thi lễ xong, xoay người nhảy lên.
Lật người trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống lôi đài của giáo trường. Thân pháp nhẹ nhàng này, làm cho các tướng sĩ lên tiếng reo hò.
Kể từ khi Vu Thừa Phong vào vương phủ, là hắn biết võ công của Long Phụng
Ngọc không yếu. Về phần cao thâm đến mức, hắn cũng chưa từng lĩnh giáo.
Hắn là thị vệ của Long Phụng Ngọc, chỉ phụ trách an toàn của Vương
gia.Vì vậy, hắn không có cơ hội giao thủ với Long Phụng Ngọc! Võ công
của Vương gia rốt cuộc cao bao nhiêu, trong lòng hắn cũng không biết.
Nếu như hắn thật sự vì Lê Thải Nhi mà động thủ với Long Phụng Ngọc, rốt
cuộc kết quả ra sao? Trong lòng hắn rất muốn biết kết quả! Nếu như, hắn
không thể đấu thắng Long Phụng Ngọc, tốt nhất không nên có ý muốn cứu Lê Thải Nhi. Không phải hắn sợ chết, hắn sợ mình không cứu được lê Thải
Nhi mà ngược lại hại nàng!
Hôm nay, Long Phụng Ngọc chủ động
khiêu chiến, vừa lúc thành toàn tâm nguyện của Vu Thừa Phong."Vương
Gia, chúng ta là thương thật đao thật đối trận hay là chỉ hoạt động gân
cốt, đánh đến điểm là dừng?"
Khinh công của Long Phụng Ngọc,
dường như cũng không kém Thừa Phong. Hắn nhảy lên, đạp gió, đáp xuống
trước mặt Vu Thừa Phong ."Vu thị vệ, lấy ra sở trường của ngươi đánh với Bổn Vương một trận! Cho dù Bổn vương thua dưới tay của ngươi, Bổn Vương cũng không cảm thấy mất thể diện. Ngươi là thị vệ trung thành tận tâm
của ta, ngươi xem mạng của ta quan trọng hơn tất cả. Cho dù ngươi thắng
ta, ta cũng vui vẻ!
Vu Thừa Phong xấu hổ một trận, trong lòng thầm nghĩ: hổ thẹn!
Thị vệ trung thành tận tâm? Trước kia, hắn có lẽ còn xứng với mấy chữ này.
Hiện tại, chỉ sợ hắn đã không còn xứng với mấy chữ này rồi. Vì cứu Lê
Thải Nhi, Vu Thừa Phong hắn thậm chí không tiếc động thủ với Vương Gia.
Thị vệ như vậy, có thể gọi là trung thành tận tâm sao?
"Vương
Gia, xuất chiêu đi!" Vu Thừa Phong chắp tay, mời Long Phụng Ngọc xuất
chiêu. Hắn là thuộc hạ, theo lý nên nhường Vương Gia ba chiêu. Sau ba
chiêu, hắn nhất định sẽdóc toàn lực đối chiến với Vương gia.
"Vu
Thừa Phong, xem kiếm." Long Phụng Ngọc rút bội kiếm bên hông ra, xuất
ra một chiêu kiếm, đâm về phía Vu Thừa Phong. Long Phụng Ngọc biết, binh khí của Vu Thừa Phong là một thanh nhuyễn kiếm. Nhuyễn kiếm này quấn ở
quanh hông của hắn. Một khi cần binh khí, hắn sẽ rút kiếm ra.
Vu
Thừa Phong xoay người, tránh thoát một kiếm này. Ngay sau đó, kiếm tiếp
theo của Long Phụng Ngọc, lại đâm tới. Vu Thừa Phong lộn nhào một cái
tránh được. kiếm thứ ba của Long Phụng Ngọc, đã đâm tới trước mặt của
hắn. Vu Thừa Phong ngồi xuống, tránh được kiếm thứ ba. Hắn thuận tay rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nhuyễn kiếm mang theo ánh sáng chói mắt, xuất
hiện trước mắt của Long Phụng Ngọc.
“Kiếm tốt." Long Phụng Ngọc
khen một tiếng, một lần nữa đánh về phía Vu Thừa Phong. Mọi người đều
biết, nhuyễn kiếm cần phải mượn nội lực của người cầm kiếm, mới có thể
duỗi thẳng. Cho nên, người có nội công yếu, bình thường không dùng được
nhuyễn kiếm . Vì vậy, Long Phụng Ngọc thấy Thừa Phong đã rút ra nhuyễn
kiếm, cũng không khỏi cẩn thận một chút.
Hai người trên lôi đài,
nhanh chóng bị cuốn vào một mảnh kiếm quang. Người đang xem cuộc đấu ở
dưới đài không thấy rõ chiêu số của hai người, chỉ nghe thấy tiếng binh
khí chạm binh khí.
"Thân thủ tốt! Kiếm pháp tốt!" Thái tử đang ở trên đài, không khỏi khen ngợi.
Thời gian đã qua khoảng một canh giờ, hai người ở trên đài, vẫn đang chiến
đấu kịch liệt! Thân ảnh du tẩu kia, dần dần chậm lại. Trên mặt Vu Thừa
Phong, mặc dù đã rịn mồ hôi, nhưng kiếm chiêu vẫn mạnh mẽ như trước,
bước chân vẫn rất nhẹ nhàng. Giờ phút này, Long Phụng Ngọc đã mồ hôi đầm đìa. Bước chân, cũng có vẻ lộn xộn. Hắn miễn cưỡng phá được ba bốn
chiêu, kiếm trong tay đã bị Vu Thừa Phong đánh bay. Kiếm kia bay
thật xa, cắm ở trên một cây đại thụ.
"Vương Gia, đa tạ!"Mũi kiếm của Vu Thừa Phong đang chỉ vào ngực của Long Phụng Ngọc, lúc này cất
kiếm thu chiêu, chắp tay thi lễ, thái độ cực kỳ cung kính.
"Vu
thị vệ, kiếm pháp tốt! Thân thủ tốt! Có người thị vệ như ngươi, Bổn
vương càng có lòng tin ra chiến trường."Mặc dù Long Phụng Ngọc bại trận, lại có vẻ tương đối trấn tĩnh. Trên mặt không có sự quan tâm hơn thua,
mang theo nụ cười."Các tướng sĩ, gia tăng thao luyện. Đợi đến khi Long
Vũ vương triều cần chúng ta thì cơ hội kiến công lập nghiệp của mọi
người đã tới rồi."
Các tướng sĩ dưới đài, hoan hô rung trời: thề thần phục Long Vũ vương triều, thề chống ngoại xâm!
Trong Ngưng Hương Các, không khí trầm thấp như thường ngày. Tay Âu Dương Phi
cầm một chiếc áo gấm trẻ con, ngồi ở trong sân yên lặng rơi lệ. Nàng
nhìn chiếc áo gấm trẻ con tự tay mình thêu, bất tri bất giác đau buồn.
Sau khi tang lễ của Hiếu Liêm trung dũng công kết thúc, những người khác
hình như cũng quên đi bi kịch này. Người khác có thể quên chuyện này,
người làm mẹ Âu Dương Phi nàng, không thể quên cũng sẽ không quên !
Mỗi lần nghĩ tới sự kiện này, lòng của nàng đau tựa đao cắt! Mỗi lần thấy y phục trẻ con này, nàng liền không tránh được đau lòng rơi lệ. Mỗi lần
nghĩ đến hung thủ đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nàng liền hận đến
cắn răng nghiến lợi. Tại sao, tại sao sau khi Vinh Lệ Nhi hại chết con
trai của nàng, lại có thể sống an ổn trên thế giới này?
"Con à, con
chờ mẫu thân! Chờ mẫu thân báo thù cho con xong, mẫu thân sẽ tới tìm
con! Hai mẹ con chúng ta, không thể làm mẹ con ở dương thế, đến Âm Tào
địa phủ, mẹ cũng muốn với con nặng tiếp tục tình mẹ con! Con à. . . . .
." Âu Dương Phi nhìn bộ y phục lẩm bẩm. Còn chưa dứt lời, liền bị tiếng
ho khan cắt đứt.
Âu Dương Phi vừa sinh con xong không lâu liền
mất đi ái tử. Bi phẫn quá độ, cộng thêm nhiễm mưa.Nàng bị nhiễm phong
hàn, mặc dù thái y đã tỉ mỉ chẩn bệnh, nhưng vẫn lưu lại bệnh ho khan
này. Chỉ cần bị lạnh hoặc tức giận sẽ ho khan không thôi.
"Vương phi, tới giờ uống thuốc rồi." Vân nhi nghe thấy tiếng ho khan của Âu Dương
Phi, vội vàng đi ra. Vừa giúp nàng đấm lưng, vừa nhắc nhở nàng đã tới
giờ uống thuốc.
Âu Dương Phi lắc đầu một cái, không nói gì. Thường
nói, thuốc không cứu được người chết. Người như nàng, tâm đã chết. Uống
thuốc hay không uống thuốc, có gì khác nhau đâu? Nếu như không phải vì
báo thù thay nhi tử, nàng đã sớm đi theo nhi tử rồi.