Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 82: Chương 82: Hỉ mạch 4




Vinh Lệ Nhi nhanh, Long Phụng Ngọc dĩ nhiên càng nhanh. Lúc đầu của Vinh Lệ Nhi sắp đụng vào trụ giường, Long Phụng Ngọc kéo nàng ta trở lại. Trong lòng của hắn dâng lên một tia bất đắc dĩ:” Lệ Nhi, nàng không nên hồ nháo như vậy. Ta nói nàng là hung thủ hại chết tiểu Vương gia lúc nào? Sao nàng lại phải lấy cái chết chứng minh chứ?”

“Vương gia, Vinh Lệ Nhi ta không phải người ngốc. Mặc dù các ngươi không nói rõ ta là hung thủ sát hại tiểu Vương gia, nhưng ngôn hành cử chỉ của các ngươi, ta không nhận ra được sao? Vương gia, tại sao người hai mươi mấy ngày không đến Phượng Nghi uyển? Tại sao Âu Dương Phi vũ nhục ta, người lại làm như không thấy? Tại sao khi biết ta mang thai người lại có vẻ mặt rầu rĩ như vậy? Vương gia, người có thể nói người không hoài nghi ta là hung thủ sát hại tiểu Vương gia sao? Nếu đã như vậy, sao người còn ngăn cản ta chết?” Vinh Lệ Nhi ngửa đầu lên lộ ra gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, chất vấn Long Phụng Ngọc.

Long Phụng Ngọc nhất thời chán nản, không nói nên lời.

Biết rõ nữ nhân này đang cố ý diễn trò, bộ dạng của nàng ta bây giờ vẫn làm hắn có cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Mục đích nàng ta diễn trò không phải là muốn hắn tin tưởng nàng ta sao? Vì hài tử trong bụng nàng ta, hắn “tin tưởng” nàng ta là được!

“ Lệ Nhi, nàng nghĩ nhiều rồi. Ta không đến Phượng Nghi uyển là vì nhớ tới Lê ma ma kia! Ta không quản thúc Âu Dương Phi là vì ta không đành lòng trách cứ một người mẫu thân vừa mới mất đi hài tử. Biết được nàng mang thai, ta không vui vẻ nổi là vì nhớ tới hài tử chết non kia! Ta cản nàng tự sát là vì ta không muốn mất đi một hài tử nữa! Nếu như nàng vẫn muốn nói ta không tin nàng, không thích hài tử này, ta cũng không có biện pháp.”

“ Người nói thật lòng sao?” trong đôi mắt của Vinh Lệ Nhi vẫn bán tín bán nghi. “ Nếu như là lời thật lòng, người hãy chứng minh cho ta xem đi!”

Nam nhân này rõ ràng không tin nàng! Hắn lại giả vờ tin tưởng nàng, thậm chí còn bịa ra một loạt lý do! Hắn có nói thật hay không, nàng thử một lần là biết!

“ Chứng minh?” trong lòng Long Phụng Ngọc nổi lên nghi ngờ. Nữ nhân này lại muốn chơi trò gì? Nàng ta lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì? “ Chứng minh như thế nào?”

“ Nếu như người không hoài nghi ta thì tối nay hãy ở lại trong Phượng Nghi uyển. Nếu như người không ở lại thì chính là hoài nghi sự trong sạch của ta!” Vinh Lệ Nhi biết, chỉ cần nam nhân này lưu lại thì hắn sẽ chạy không thoát sự xinh đẹp và thân thể hấp dẫn của nàng ta. Chỉ có nam nữ chi hoan (đó đó đó), khúc mắc của bọn họ mới được tháo gỡ, hiểu lầm giữa bọn họ mới có thể tiêu trừ hoàn toàn, ân ái của bọn họ mới có thể nặng thêm.

“ Chỉ cần nàng không tìm cái chết nữa, ta ở lại là được!” Mặc dù Long Phụng Ngọc rất không muốn ở lại nhưng hắn vẫn đáp ứng yêu cầu của Vinh Lệ Nhi. Vì sinh mệnh nhỏ trong bụng nữ nhân này, vì thỏa mãn lòng hư vinh của nữ nhân này, để nàng ta không tự tìm cái chết nữa, cũng vì an bình của Ngọc Vương phủ, hắn chỉ có thể ủy khuất bản thân mình! Long Phụng Ngọc rất xem thường bản thân hiện tại, rất ghét bộ dạng này của mình. Nhưng hắn chỉ có thể như vậy, thậm chí không có lựa chọn nào khác! Lúc này, thậm chí hắn đã hiểu suy nghĩ và cách làm của phụ hoàng mẫu hậu và Thái tử! Hiểu được bọn họ vì giang sơn xã tắc, vì bách tính, nhận lấ thống khổ không cách nào chịu được!

“ Thật?” trên mặt Vinh Lệ Nhi lộ ra thần sắc vui mừng. Nhưng trong lòng nàng ta vẫn có chút không yên. Hắn tình nguyện để nàng uy hiếp sao? Hắn thật sự sẽ ở lại Phượng Nghi uyển sao? Hắn ở lại là vì hài tử trong bụng của nàng hay là vẫn nặng tình cũ với nàng?

“ Đương nhiên là thật! Nàng đã từng thấy bổn vương lật lọng, nói không giữ lời bao giờ chưa?” Long Phụng Ngọc thở dài, trong lòng không rõ là mùi vị gì.

“ Tiểu Phượng, Tiểu Phượng, Vương gia muốn ở lại Phượng Nghi uyển dùng cơm, qua đêm, ngươi xuống phòng bếp phân phó để cho bọn chúng chuẩn bị mấy món Vương gia thích ăn, đưa tới Phượng Nghi uyển” Vinh Lệ Nhi nghe thấy Tiểu Phượng ở ngoài cửa “ vâng” một tiếng, sau đó tiếng bước chân truyền tới. Nàng ôm lấy bả vai Long Phụng Ngọc, làm nũng bên tai hắn.” Vương gia, hài tử đang trưởng thành ở trong bụng, cần rất nhiều dinh dưỡng. Hôm nay ta phải ăn nhiều một chút, tránh cho con chúng ta đói bụng”

Long Phụng Ngọc cười khổ một tiếng, cái gì cũng không nói ra được!

Sau bữa cơm tối, Vinh Lệ Nhi sớm cho Tiểu Phượng lui ra, khóa cửa từ bên trong, đặt chìa khóa ở dưới gối đầu mới yên tâm lên giường ngủ. Nàng ta cởi áo khoác ra, chỉ để lại một cái yếm đỏ thắm, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn phá lệ chói mắt.

Long Phụng Ngọc ngồi ở bên bàn đọc sách, tâm không đặt ở trên binh thư. Khóe mắt của hắn đã sớm nhìn thấy da thịt của Vinh Lệ Nhi, không hiểu tại sao hắn lại không có nổi một chút hứng thú. Hắn cúi đầu, giả vờ tiếp tục xem binh thư.

Tiếng tiêu như có như không bay vào Phượng Nghi uyển, Long Phụng Ngọc lắng tai nghe, cũng biết tiếng tiêu thê mỹ này phát ra từ biệt viện của Long Phượng hiên.

“ Vương gia, không còm sớm nữa, người hãy mau nghỉ ngơi đi!” Vinh Lệ Nhi thấy Long Phụng Ngọc không nhúc nhích liền chủ động ra tay. Nàng ta nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Long Phụng Ngọc, đoạt lấy binh thư của Long Phụng Ngọc, tiện tay ném lên trên bàn, kéo hắn đi vào trong giường.

Long Phụng Ngọc nằm ở bên người Vinh Lệ Nhi, cảm thấy không tự nhiên. Tại sao lúc trước ở chung với nữ nhân này, hắn không có cảm giác như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì những việc Vinh Lệ Nhi làm quá ghê tởm nên hắn mới không muốn để ý tới nàng ta? Hay là từ sau khi hắn có nha đầu Lê Thải Nhi kia thì liền mất đi hứng thú với Vinh Lệ Nhi?

Long Phụng Ngọc nghe thấy tiếng tiêu như khóc lóc như tố cáo, trong lòng liền thấy áy náy! Nha đầu quật cường đó có nhớ hắn hay không? Hắn ở lại Phượng Nghi uyển, trong lòng nàng có thể đầy mùi dấm không? (ghen đó)

Thân thể mềm mại của Vinh Lệ Nhi nhẹ nhàng dựa sát lại. Tay ngọc của nàng ta du tẩu trên thân hình to lớn của hắn, thậm chí vuốt ve bộ vị mẫn cảm nhất của hắn. Trong lòng Long Phụng Ngọc không nhịn được bực dọc nóng nảy, hắn chợt hất tay của nàng ta ra, tức giận lật người nằm nghiêng. “ Lệ Nhi, đừng hồ nháo. Trời không còn sớm nữa, ngủ sớm một chút đi!”

Vinh Lệ Nhi đối mặt với sống lưng to lớn kia, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại. Nước mắt theo gò má của nàng ta không tiếng động rơi xuống.

Nàng ta vẫn cho là nam nhân này không kháng cự được vẻ đẹp và thân thể mềm mại của nàng ta. Không ngờ, nam nhân này cự tuyệt cử chỉ yêu thương của nàng ta, hơn nữa lại kiên quyết vô tình như vậy, không hề bận tâm tới tự ái và cảm thụ của nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.