Long Phụng Ngọc ôm Vinh Lệ Nhi đi, trong lòng cảm xúc phập phồng.
Nữ nhân này mang thai, hắn nên đối đãi với nàng ta như thế nào đây? Vì
sinh mệnh nhỏ trong bụng Vinh Lệ Nhi mà cho nàng ta một đường sống? Nếu
như hắn dung túng cho nữ nhân này, liệu nàng ta có trở thành Lữ Hậu thứ
hai không? Trong Ngọc Vương phủ này có còn ngày an bình không? Nếu tiếp
tục truy cứu, nếu tìm thấy chứng cứ thì hắn nên làm sao bây giờ? Giết
nàng ta, trả thù cho hài tử mất sớm của mình? Giết nàng ta, chẳng phải
lại làm liên lụy đến một sinh mệnh nhỏ vô tội sao! Nếu như không giết
nàng ta, hắn sao có thể đối mặt với Âu Dương Phi và Lê Thải Nhi đây? Sao hắn có thể làm giảm phẫn hận cùng tức giận trong lòng?
Long Phụng Ngọc nghĩ thế nào cũng thấy tiến thoái lưỡng nan!
Đi vào Phượng Nghi uyển một lần nữa, Long Phụng Ngọc cảm thấy thật xa lạ.
Hơn hai mươi ngày không bước vào Phượng Nghi uyển một bước. Mọi thứ ở
nơi này dường như đã thay đổi, nhất là nữ nhân ở trong lòng hắn, trở nên xa lạ, làm người ta chán ghét.
Hắn nhẹ nhàng đặt Vinh Lệ Nhi
xuống giường ngà voi, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp xa lạ, cô
gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại có một nội tâm bẩn thỉu? Hành động của nàng ta sao lại làm người ta phẫn nộ như vậy? Tại sao nàng không thể
trước sau như một?
Tiểu Phượng bưng một chậu nước, thấm ướt chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho Vinh Lệ Nhi. Từng tia lạnh lẽo thâm nhập
đánh thức Vinh Lệ Nhi. Nàng nhìn Long Phụng Ngọc ngồi ở bên giường,
không nhịn được kinh ngạc.
Nam nhân này chán ghét nàng như vậy,
sao hắn lại tới nơi này? Chẳng lẽ là bởi vì nàng ngất xỉu? Nam nhân này
chịu canh giữ ở bên người nàng cho thấy trong lòng của hắn vẫn còn vị
trí của Vinh Lệ Nhi nàng.
“ Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” Vinh Lệ
Nhi nghiêng người muốn ngồi dậy, lại bị Tiểu Phượng đè vai lại.” Tiểu
thư, người không nên lộn xộn. Thái y nói người mang thai, không nên động thai khí!”
Mang thai?
Trong lòng Vinh Lệ Nhi vui mừng!
Thật ra thì nàng cũng có chút cảm giác! Kinh nguyệt của nàng ta mười một tháng bảy là có, bây giờ đã là hai mươi ba tháng bảy, kinh nguyệt vẫn
chưa tới. Trong lòng của nàng cũng thoáng có chút hy vọng nhưng vẫn
không dám xác định! Long Phụng Ngọc chỉ ở trong phòng nàng ba buổi tối,
nàng sẽ mang thai sao? Nếu như không phải là mang thai, lộ ra ngoài
không phải là làm người khác chê cười sao? Cho nên nàng ta đã che giấu
chuyện này.
Chẳng trách nam nhân này lại tới Phượng Nghi uyển?
Chẳng trách hắn lại canh giữ ở bên người nàng? Thì ra tất cả đều là do
nàng mang thai! Ha ha, có đứa bé này, nàng sẽ có tư cách trở mình! Mẹ
quý nhờ con, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi! Âu Dương Phi sao? Lê
Thải Nhi sao? Hai người bọn chúng không có tư cách so sánh với Vinh Lệ
Nhi nàng!
“ Ta thật sự mang thai?” Vinh Lệ Nhi chuyển ánh mắt lên gương mặt của Long Phụng Ngọc. Nàng hy vọng lấy được đáp án khẳng định, cũng hy vọng thấy được thần sắc hưng phấn và vui mừng trên mặt hắn. Bởi vì chỉ khi thấy được thần sắc kia, nàng ta mới có thể thấy ánh rạng
đông hy vọng. Đáng tiếc, nàng ta phải thất vọng. Gương mặt nam nhân này
lạnh như băng, không có một tia hưng phấn.
Long Phụng Ngọc không
trả lời, hắn chỉ gật nhẹ đầu. Thần sắc vui sướng của Vinh Lệ Nhi làm đau tâm của Long Phụng Ngọc. Trong lòng của hắn dâng lên từng trận bi ai!
Nữ nhân này chỉ biết mình mang thai rất vui sướng hưng phấn! Nhưng nàng
ta không biết cử chỉ của nàng làm cho Âu Dương Phi đau đớn thế nào?
Lòng của Vinh Lệ Nhi từ từ trầm xuống giống như rơi xuống vực sâu vạn
trượng. Nam nhân này sao lại có biểu tình như vậy? Vẻ mặt này là vẻ mặt
mà một người sắp làm cha nên có sao? Nàng ta mang thai hài tử của hắn,
hắn còn dùng ánh mắt đó nhìn nàng. Nếu như nàng ta không mang thai thì
hắn sẽ đối xử với nàng ta như thế nào?
Vinh Lệ Nhi cảm thấy sống
lưng bốc lên hàn khí. Hàn khí kia xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của nàng ta, lạnh thấu lòng nàng. Nước mắt của nàng ta rơi xuống thấm ướt gối
uyên ương.
“ Tiểu thư, biết mình mang thai nên vui mới phải, sao
người lại thương tâm như vậy? Người khóc như vậy nhỡ động đến thai khí
thì sao?” Tiểu Phượng đứng dậy, nói với Long Phụng Ngọc:” Vương gia, kể
từ khi người không đến Phượng Nghi uyển, tiểu thư đã chảy không ít nước
mắt. Nô tỳ đi sắc thuốc cho tiểu thư, xin người hãy an ủi tiểu thư một
chút!”
Tiểu Phượng lui ra, sắc mặt của Long Phụng Ngọc từ từ nhu
hòa. Nếu nữ nhân này mang thai hài tử của hắn, vậy thì chính là ý trời.
Nếu ông trời đã muốn hắn bỏ qua cho nữ nhân này, hắn cần gì phải canh
cánh trong lòng chứ? ( Xin lỗi vì làm gián đoạn mạch cảm xúc của mọi
người nhưng ta tức quá k chịu được, xin cho phép ta chém thằng ngựa đực
này, ta chém, ta chém ~ing). Long Phụng Ngọc cầm khăn lụa lau nước mắt
cho Vinh Lệ Nhi:” Tại sao lại khóc? Nếu động thai khí thì làm sao? Đã là mẫu thân rồi mà tính khí còn trẻ con như vậy!”
Vinh Lệ Nhi vừa
thấy thái độ của Long Phụng Ngọc chuyển biến càng thêm bi thương:” Vương gia không thích ta sinh hài tử, dĩ nhiên ta phải buồn. Vương gia đã
không thích hắn, có động thai khí hay không đâu có ý nghĩa gì?”
“ Ta nói không thích đứa bé này lúc nào?” Long Phụng Ngọc biết vẻ mặt
lạnh lùng của hắn đã làm Vinh Lệ Nhi thương tâm. Nhưng hắn chưa từng nói hắn không thích đứa bé trong bụng nàng.
“ Vương gia, ngươi không nói không thích đứa bé này nhưng vẻ mặt của người nói cho ta biết,
ngươi không thích ta mang thai đứa bé này!” Vinh Lệ Nhi vừa thấy vẻ mặt
của Long Phụng Ngọc hòa hoàn liền nhân cơ hội nói.
“ Lệ Nhi, ta
có lí do gì không thích đứa bé này? Chỉ là đứa bé này làm ta nhớ đến
hài tử đã mất sớm mà thôi. Hài tử nào cũng là xương thịt của Long Phụng
Ngọc ta, ta đều thương bọn chúng. Nguyên nhân ta khổ sở là vì ta quá vô
dụng. Một nam nhân ngay cả hài tử của mình cũng không bảo vệ được, căn
bản không xứng làm cha lần nữa.” Mặc dù Long Phụng Ngọc quyết dịnh bỏ
qua cho Vinh Lệ Nhi nhưng vẫn dùng ngôn ngữ cảnh cáo nàng ta! Hắn hy
vọng nàng ta có thể dừng cương trước vực thẳm, hối cải để làm con người
mới.
“Vương gia, người vẫn hoài nghi ta hại chết tiểu Vương gia
đúng không? Không phải người cho rằng ta lòng dạ độc ác giống như Lữ Hậu đấy chứ? Nếu đã như vậy, ta sống còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng chết đi, có lẽ chỉ có lấy cái chết chứng minh, các người mới có thể tin rằng ta trong sạch!” Vinh Lệ Nhi vừa nghe thấy hàm ý trong lời nói của Long
Phụng Ngọc rõ ràng làm ám chỉ Vinh Lệ Nhi nàng. Nếu như nàng ta nghe hắn nói mà không có một chút phản ứng thì không phải là tự nhận tội hay
sao?
Vinh Lệ Nhi ngẩng đầu, chạy về phía cột trụ giường.
Nàng ta sở dĩ dám tự sát không chút kiêng kỵ như vậy là vì đoán chắc Long
Phụng Ngọc sẽ không để nàng chết. Hắn sao có thể để nàng ta mang theo
hài tử của hắn rời khỏi thế gian này?