Sau khi Vu Thừa Phong hộ tống Vương phi vào trong biệt viện, đạp không một cái, người đã bay đến trên cây trong biệt viện. Hắn nằm ngang ở trên cây, chú ý sát sao
động tĩnh ở trong sân.
Hai ngày nay, hắn và Vương gia vẫn đang
điều tra chuyện Lê Thải Nhi bị đâm. Động tác của Vương gia cho thấy đang nhằm vào Vinh Lệ Nhi. Chuyện làm người ta ảo não chính là không bắt
được một chút nhược điểm nào của Vinh Lệ Nhi. Nàng ta không những không
có thư từ lui tới với phủ Thừa tướng mà còn không có bồ câu đưa thư nào
bay ra bay vào Phượng Nghi uyển! Ngay cả gánh hát này cũng là biển rộng
không một gợn sóng, trời yên biển lặng.
Chuyện này đã đủ khó giải quyết mà nữ nhân kia lại mang thai. Chuyện sau này sẽ càng khó làm,
tình cảnh của Lê Thải Nhi sẽ càng ngày càng lúng túng, càng ngày càng
nguy hiểm. Đối mặt với một đối thủ lòng dạ độc ác như vậy, nàng sao có
năng lực tự bảo vệ mình?
Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh của Lê Thải
Nhi, trong lòng của Vu Thừa Phong liền nổi lên bất an. Cũng may bây giờ
hắn là thị vệ danh chính ngôn thuận của Lê Thải Nhi, hắn có thể thời
thời khắc khắc bảo vệ an toàn của nàng.
Có lúc hắn rất muốn rời khỏi Vương phủ, nhưng vì quan tâm và ràng buộc với Lê Thải Nhi nên hắn không thể tiêu sái rời khỏi!
Yến Nhi ra ngoài múc nước vừa hay nhìn thấy Vu Thừa Phong thi triển khinh
công, trái tim của nàng không khỏi thầm rung động. “ Khinh công của Vu
thị vệ thật là điêu luyện! Tiểu thư có thị vệ như vậy bảo vệ, rốt cuộc
có thể vô tư rồi. Nếu như Yến Nhi nàng có thể tìm được một người như Vu
thị vệ làm vị hôn phu thì không uổng cuộc đời này rồi!”
Yến Nhi đặt chậu nước ở trên giá, nàng nhìn hai vị chủ tử ngồi ở mép giường ngà voi, khách khí hồi bẩm.
“ Trắc Vương phi, nước người muốn đây. Nếu như người không chê Yến Nhi
tay chân vụng về thì hãy để Yến Nhi hầu hạ người rửa mặt!” Lời của Yến
Nhi khiến cho Âu Dương Phi tự thấy xót cho bản thân. “ Yến Nhi cô nương
nói gì vậy, Âu Dương Phi ta cũng xuất thân từ nha hoàn hầu hạ người
khác, không cao quý hơn Yến Nhi cô nương đâu. Người nói như vậy thật
đúng là làm cho ta không có đất dung thân.”
Yến Nhi vừa thấy lời
nói vô tâm của mình làm cho Trắc Vương phi thương cảm liền vội vàng lên
tiếng khuyên nhủ:” Trắc Vương phi, sao người lại nói vậy? Người đã từng
sinh Hoàng tôn cho Long Vũ vương triều, là công thần lớn của Long Vũ
vương triều, ngài đã được phong làm Vương phi, sao có thể đánh đồng với
một nha hoàn như Yến Nhi chứ?”
Không ngờ lời này của Yến Nhi lại
càng làm Âu Dương Phi u sầu hơn.” Âu Dương Phi ta ngay cả một hài tử bé
bỏng cũng không chăm sóc nổi! Ta là công thần lớn gì chứ? Ta là Vương
phi gì chứ? Âu Dương Phi ta ngay cả hai chữ mẫu thân cũng không xứng!”
Yến Nhi thấy bản thân không có cách nào khống chế cục diện nước mắt, vừa
dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía chủ tử của mình vừa nói với Âu Dương
Phi:” Trắc Vương phi, ngài đừng tự trách. Nếu như không phải là kẻ gian
làm hại, tiểu Vương gia cũng sẽ không chết non.”
Nước mắt của Âu
Dương Phi rơi xuống như mưa. Nàng vừa lau lệ vừa nghiến răng nghiến lợi
nói:” Đúng vậy! Nếu như không có kẻ gian hãm hại, nhi tử của ta sao có
thể rời khỏi ta sớm như vậy! Đáng hận nhất chính là, kẻ gian hại chết
nhi tử của ta lại được hưởng phúc làm mẫu thân. Ông trời ơi, ông thật
không công bằng!”
Một khi Âu Dương Phi kích động thì bệnh ho khan lại tái phát. Từng trận ho khan làm cho sắc mặt Âu Dương Phi đỏ rực lên.
Yến Nhi còn muốn nói điều gì đó nhưng bị Lê Thải Nhi ngăn lại:” Yến Nhi
ngươi nói gì vậy? Đang yên lành lại làm cho Phi Nhi tỷ tỷ rơi lệ, thật
là một nha đầu ngốc! Yến Nhi ngươi còn không mau lui ra!”
Lê Thải Nhi sở dĩ không để cho Yến Nhi nói nữa là vì không muốn bị cuốn vào
cuộc tranh đâu của Vinh Lệ Nhi và Âu Dương Phi. Vinh Lệ Nhi hại chết hài tử của Âu Dương Phi, Âu Dương Phi hận Vinh Lệ Nhi thấu xương, nghe nói
Vinh Lệ Nhi mang thai, không chừng nàng còn muốn nghĩ cách đối phó với
Vinh Lệ Nhi! Lê Thải Nhi nàng không muốn mang trên lưng tội danh xúi
giục Âu Dương Phi đối phó với Vinh Lệ Nhi!
“ Dạ, nô tỳ cáo lui.” Yến Nhi phúc thân một cái, lui xuống.
“ Phi Nhi tỷ tỷ đừng chấp nhặt với nha đầu này, nàng còn nhỏ, nói chuyện
không biết trời cao đất rộng. Tất cả đều tại ta ngày thường quá nuông
chiều nha đầu này cho nên mới làm cho nàng không biết lớn nhỏ như vậy”
Lê Thải Nhi vừa thấy Yến Nhi đã lui xuống thì chuyển tới khuyên nhủ Âu
Dương Phi.
“ Vương phi, người không nên nói như vậy! Vương phi
người tâm địa thiện lương, Yến Nhi cô nương nói chuyện thẳng thắn. Âu
Dương Phi ta thích các ngươi như vậy nên mới tình nguyện thân cận với
chủ tớ hai người.” Vì Âu Dương Phi nàng mà Yến Nhi cô nương bị giáo
huấn, trong lòng Âu Dương Phi vô cùng băn khoăn. “ Ta khóc không phải vì Yến Nhi cô nương mạo phạm ta. Ta khóc là vì thương cho hài tử. Ta khóc
là vì số mệnh không công bằng này! Tại sao nàng ta hại chết hài tử của
ta rồi bản thân lại mang hài tử!”
“ Phi Nhi tỷ tỷ, chuyện đã qua
rồi, tỷ phải nghĩ thoáng một chút. Cứ khóc sướt mướt như vậy sẽ làm tổn
thương thân thể của mình!” Lê Thải Nhi khuyên nhủ Âu Dương Phi, hy vọng
nàng có thể nhìn thoáng một chút!
Cuộc sống ngắn ngủi, nhiều nhất không quá trăm năm. Đấu tới đấu lui thật không có ý nghĩa. Cho dù đấu
thắng thì như thế nào? Cho dù làm Hoàng thượng Hoàng hậu, cho dù có
quyền lực tối cao, cho dù lấy được cả thiên hạ thì cũng không chạy thoát được việc đi về nơi vĩnh hằng. Con người, cuối cùng cũng rời khỏi trần
thế này. Sinh, trần truồng tới. Chết, cũng không mang đi được thứ gì!
“Vương phi, Phi Nhi hiểu được đạo lý người nói. Nhưng không hiểu sao ta không
thể nghĩ thông! Mỗi khi nhớ đến dáng vẻ hài tử thất khiếu chảy máu, lòng của ta không sao bình tĩnh được. Hận thù trong lòng ta giống như thủy
triều, một cơn lại một cơn đánh tới, đặc biệt là nghe thấy nữ nhân kia
mang thai, ta lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi! Một ngày nào đó
ta cũng muốn để nàng nếm thử tư vị mất đi hài tử.” Trong mắt Âu Dương
Phi tràn đầy thù hận, nàng bị cừu hận tra tấn, như biến thành một người
khác.
“ Aizzz.” Lê Thải Nhi lắc đầu một cái, không nhịn được thở
dài. Nàng không muốn khuyên nhủ Âu Dương Phi nữa, nàng hiểu đạo lý
khuyên được người nhưng không khuyên được tâm. Chỉ có bản thân Âu Dương
Phi buông bỏ thù hận trong lòng nàng mới có thể thoát ra từ thù hận. Nếu không thì nàng khuyên nhủ như thế nào cũng không có tác dụng! Nói thật, Lê Thải Nhi rất đồng tình với Âu Dương Phi, đồng tình nàng mất đi hài
tử, cũng đồng tình nàng bị thù hận hành hạ.
“ Chủ tử, người đừng
khóc. Thời tiết nóng như vậy, cẩn thận khóc hại sức khỏe. Nào, để Vân
Nhi rửa mặt cho người!” Vân Nhi đứng một bên cũng không kìm được nước
mắt. Nàng nhìn thấy Âu Dương Phi thê thảm như vậy thì càng thấy đồng
tình với chủ tử của mình.
“ Vân Nhi, chúng ta không quấy rầy Vương phi nữa” Âu Dương Phi đứng dậy, phúc thân với Lê Thải Nhi.” Vương phi, Phi Nhi cáo từ”
Lê Thải Nhi muốn giữ Âu Dương Phi lại nhưng lại cảm thấy không khí lúng
túng, không có gì để nói. Nàng đứng dậy tiễn Âu Dương Phi tới cửa, vẫy
tay cáo biệt với nàng ấy.