Vinh Lệ Nhi nhìn một
hàng “gia đinh” đứng đằng sau xem kịch, nhìn Long Phụng Ngọc và Vu Thừa
Phong một trái một phải bảo vệ bên người Lê Thải Nhi, trong lòng nàng ta thầm cảm thấy may mắn” Vinh Lệ Nhi, may mà ngươi còn chút lý trí. May
mà ngươi không được ăn cả ngã về không, nếu không thì không thể đoán
trước được mọi chuyện sẽ phát triển đến mức nào.”
Vinh Lệ Nhi âm
thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cũng có chút nghi ngờ, nha đầu xấu xí
này đáng để Long Phụng Ngọc điều động nhiều nhân thủ bảo vệ như vậy sao? Nha đầu xấu xí này đáng để hắn dịu dàng triền miên, đáng để hắn yêu
thích sao? Nữ nhân xấu xí này rốt cuộc đã hạ bùa mê gì với hắn? Tại sao
dung nhan làm người ta chán ghét của nàng ta lại có thể làm cho Long
Phụng Ngọc có hứng thú lớn như vậy?
Vinh Lệ Nhi liếc mắt nhìn hai tuấn nam và một nữ nhân xấu xí. Cho dù nàng ta có nhìn thế nào thì vẫn
cảm thấy hai người kia ngồi chung một chỗ thật chói mắt, rất không xứng
đôi!
Một cơn nóng nảy sốt ruột xông lên trong tim Vinh Lệ Nhi.
Nàng cảm thấy một trận ghê tởm buồn nôn, mà trên sân khấu lại đang diễn màn
Lữ Hậu độc chết Triệu Vương Như Ý, Vinh Lệ Nhi chợt cảm thấy khí huyết
công tâm, không thể chống đỡ được!
Tại sao Âu Dương Phi lại muốn
diễn vở kịch này? Phải chăng là muốn dùng vở diễn này ám chỉ Vinh Lệ Nhi nàng lòng dạ độc ác như Lữ Hậu? Chẳng lẽ, nàng ta muốn để Long Phụng
Ngọc xem vở diễn này xong sẽ càng chán ghét Vinh Lệ Nhi nàng, càng thêm
chắc chắn nàng là hung thủ độc chết tiểu Vương gia? Tại sao sắc mặt Long Phụng Ngọc càng lúc càng âm trầm như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự đã trúng kế của Âu Dương Phi?
Nếu như Long Phụng Ngọc nhận định nàng là
hung thủ thì cuộc sống sau này sẽ vô cùng gian nan. Thậm chí Vinh Lệ Nhi nàng sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình!
Vinh Lệ Nhi càng nghĩ
càng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đầu váng mắt hoa, nàng ta cố gắng tự
trấn định bản thân mình, cố gắng không để mình bêu xấu! Cho dù như vậy
nhưng trước mắt nàng ta tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã vào trong ngực
nha hoàn Tiểu Phượng. Bên tai nàng ta mơ hồ truyền đến giọng nói hoảng
hốt của Tiểu Phượng và giọng nói đùa cợt chế giễu của Âu Dương Phi.
“ Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy? Khởi bầm Vương gia, tiểu thư nhà chúng tôi ngất đi rồi”.
“ Vinh phu nhân vừa nãy còn khỏe mạnh, sao tự nhiên lại ngất đi chứ? Có
phải từ trên người Lữ Hậu thấy được cái bóng của mình hay không? Có phải là đi đêm lắm có ngày gặp ma hay không?”
Vinh Lệ Nhi khí huyết dâng trào, mất đi tri giác.
Long Phụng Ngọc nhìn Vinh Lệ Nhi nằm trong lòng Tiểu Phượng, trong lòng
không nhịn được thầm nói: Nhìn từ tất cả mọi chuyện, nàng ta có lẽ chính là hung thủ độc chết tiểu Vương gia, Lê Thải Nhi bị đâm cũng có thể là
do nàng giở trò quỷ! Theo như phỏng đoán, nàng hết lòng muốn đưa gánh
hát Hợp Thịnh vào Vương phủ diễn kịch, tất phải có mưu đồ mới đúng! Tại
sao đến giờ còn không có động tĩnh? Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm?
Sẽ không! Hắn sẽ không nhìn lầm!
Nếu như hắn không nhìn lầm, tại sao nàng ta lại chậm chạp không động thủ?
Chẳng lẽ nàng ta nhìn ra hắn có đề phòng, cảm thấy không thể hạ thủ? Nữ
nhân này rốt cuộc đang chơi trò gì? Nàng ta thật sự ngất xỉu hay là đang giả thần giả quỷ? Chẳng lẽ nữ nhân này có ý ngất xỉu, muốn điệu hổ ly
sơn sao? Chờ dụ Long Phụng Ngọc hắn đi thì cho thích khách hạ thủ?
Long Phụng Ngọc muốn đưa Vinh Lệ Nhi trở về Phượng Nghi uyển nhưng lại do
dự! Không được, hắn không thể trúng quỷ kế của nữ nhân này! Hắn cũng
muốn xem thử, rốt cuộc nữ nhân này muốn chơi trò gì! Nàng ta không phải
chơi trò ngất xỉu sao? Hắn mời thái y bắt mạch cho nàng ta trước mặt mọi người, vạch trần quỷ kế của nàng ta! “ Người đâu, mau đi mời Vương thái y tới, chẩn mạch cho Dung phu nhân.”
Chỉ một lát sau, Vương thái y theo gia nhân tới, sau khi Vương thái y bắt mạch cho Vinh Lệ Nhi,
không nhịn được lộ vẻ vui mừng. “ Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương
gia. Vinh phu nhân không bị bệnh, là hỉ mạch! Bởi vì thời tiết quá nóng, thân thể hư nhược nên mới ngất xỉu! Bây giờ vi thần kê đơn điều lý thân thể cho Vinh phu nhân!”
“ Vương thái y, ngươi chắc chắn?” trong
lòng Long Phụng Ngọc vui mừng, lại dường như không vui. Hắn vui mừng vì
hắn lại có thể thăng chức làm phụ thân, nhưng hắn ảo não vì người làm
cho hắn lên chức phụ thân lại là nữ nhân thủ đoạn ác độc Vinh Lệ Nhi.
Hắn thà nữ nhân này là Lê Thải Nhi hay Âu Dương Phi cũng không muốn là
Vinh Lệ Nhi! Vinh Lệ Nhi mang thai hài tử của hắn, hắn nên đối xử với
nàng ta như thế nào? Là mẫu bằng tử quý tăng danh phận địa vị hay tiếp
tục tra xét chứng cứ phạm tội của nàng ta?
“ Vương gia không cần
hoài nghi, Vinh phu nhân thật sự có hỉ mạch. Từ mạch tượng cho thấy là
một tiểu Vương gia!” Vương thái y bắt mạch lại lần nữa, càng thêm tin
chắc phán đoán của mình!
Long Phụng Ngọc vừa nhìn Âu Dương Phi vừa nhìn Lê Thải Nhi.
Người trước trên mặt có phẫn hận và tức giận, Long Phụng Ngọc hiểu tâm tình
của Âu Dương Phi, cũng hiểu ý nghĩ của nàng. Vinh Lệ Nhi hại chết hài tử của Âu Dương Phi, hiện tại Vinh Lệ Nhi lại được làm mẫu thân, nếu như
Âu Dương Phi không hận thì đúng là quá không bình thường!
Người
sau một chút vẻ mặt cũng không có, không nhìn ra vui sướng cũng không
nhìn ra ghen tị. Gương mặt mang mặt nạ giả kia chỉ có bình tĩnh và lạnh
nhạt! “ Nha đầu này nghe thấy Vinh Lệ Nhi mang thai mà một chút phản ứng cũng không có. Chẳng lẽ nàng thật sự không quan tâm đến hắn? Chẳng lẽ
nàng thật sự không quan tâm tới địa vị Vương phi? Chẳng lẽ nàng không
muốn sinh cho hắn một hài tử, sau đó mẫu bằng tử quý?”
Sự lạnh
nhạt của Lê Thải Nhi làm cho Long Phụng Ngọc phiền muộn nóng nảy! Hắn hy vọng biết bao nhìn thấy thần sắc ghen tị ở trên mặt của nàng. Đáng tiếc hắn không nhìn thấy. Một sự thất vọng dâng lên trong tim Long Phụng
Ngọc.
“Vu thị vệ, đưa Vương phi trở về biệt viện!” Long Phụng Ngọc vừa tức giận vừa xấu hổ, thậm chí còn có chút luống cuống.
“ Dạ, Vương gia.” Vu Thừa Phong khom người phụng mệnh, dùng ánh mắt ý bảo Long Phụng Ngọc yên tâm, sau đó khom người mời Lê Thải Nhi di giá tới
biệt viện. “ Vương phi, mời.”
Lê Thải Nhi đứng lên, nhẹ nhàng phúc thân với Long Phụng Ngọc, xoay người đi về phia biệt viện.
“ Vương phi, chờ ta một chút.” Âu Dương Phi buồn bã nhìn Long Phụng Ngọc một
cái, đuổi theo Lê Thải Nhi. Long Phụng Ngọc thấy ánh mắt oán hận của Âu
Dương Phi thì cảm thấy có một tia xấu hổ, hắn giống như một đạo tặc bị
bắt được tang vật vậy.
“ Tiểu Phượng, giao phu nhân cho ta đi!”
Long Phụng Ngọc khom người, ôm lấy Vinh Lệ Nhi đang hôn mê, bước nhanh
về phía Phượng Nghi uyển. Cho dù hắn có oán hận nữ nhân này hơn nữa thì
cũng không có cách nào oán hận đứa bé trong bụng nàng. Bởi vì đứa bé kia cũng là của hắn! Huống chi đây chẳng qua chỉ là một sinh mệnh vô tội!