Bên trong Phượng Nghi uyển
Vinh Lệ Nhi ngồi ở trên giường ngà voi, cảm xúc phập phồng. Nàng ta được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, chưa từng phải chịu uất ức như vậy. Hôm nay Âu
Dương Phi lại dám cưỡi lên cổ nàng ta tác oai tác quái. Càng nghĩ lửa
giận trong lòng càng lớn.
Nghĩ đến thái độ của Long Phụng Ngọc đối
với nàng ta, trong lòng Vinh Lệ Nhi khổ sở không thôi. Không quá nửa
tháng mà nam nhân đó tựa như thay đổi thành một người khác. Hắn đối với nàng ta không chỉ có thái độ ác liệt, ánh mắt hắn nhìn nàng ta thậm chí giống như nhìn thấy cừu nhân.
Âu Dương Phi vũ nhục nàng ta như
vậy, hắn làm như không nhìn thấy, không nghe thấy! Tại sao hắn không nói giúp nàng ta? Chẳng lẽ hắn cũng giống như Âu Dương Phi, nghi ngờ nàng
ta là kẻ chủ mưu ám sát Lê Thải Nhi?
Nếu thật sự là như vậy thì
tình cảnh bây giờ của nàng ta không phải rất nguy hiểm sao? Nếu như nàng ta lại sử dụng bồ câu đưa thư liên lạc với phụ thân, nếu chẳng may bị
Long Phụng Ngọc bắt được thì chẳng phải sẽ liên lụy cả Vinh gia sao? Nếu nhu Long Phụng Ngọc sớm đề phòng, mai phục trọng binh ở dưới sân khấu,
nàng ta làm như vậy không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Không được! Chuyện chó cùng rứt giậu không thể làm nữa! Bây giờ nàng ta chỉ
có thể nhịn nhục chờ cơ hội! Chỉ cần có thể sống, nàng ta sẽ có ngày trở mình. Nếu như chết rồi thì cái gì cũng không có.
Sau khi đắn đo
nhiều lần, Vinh Lệ Nhi thay đổi chủ ý ám sát Lê Thải Nhi. Có lẽ, hiện
tại đối với nàng ta nằm gai nếm mật mới là đối sách tốt nhất!
Bảy ngày sau.
Hôm nay là ngày vết thương của Lê Thải Nhi cắt chỉ. Bên trong biệt viện
Long Phượng hiên, lại một lần nữa có rất nhiều người tụ tập. Lê Thải Nhi ngồi ở trên băng ghế, tâm tình có phần không yên. Lê ma ma và Yến Nhi
vây quanh bên người Lê Thải Nhi, khuôn mặt nóng nảy và hưng phấn. Long
Phụng Ngọc và Vu Thừa Phong đứng ở sau lưng Trần thái y, khẩn trương
quan sát hai bàn tay chưa tháo băng của Lê Thải Nhi. Yến Nhi không kịp
đợi, lo lắng thúc giục:” Trần thái y, tâm của mọi người cũng bị nhấc tới cổ họng rồi. Làm phiền ngài đại giá cắt chỉ cho tiểu thư nhà chúng ta
đi!”
“ Yến Nhi cô nương, ngươi đừng gấp. Ta chuẩn bị xong đồ liền lập tức cắt chỉ” Trần thái y chuẩn bị thuốc trừ độc xong thì lại lấy
kéo ra khử độc, sau đó tháo băng gạc quấn hai tay của Lê Thải Nhi ra,
một đôi tay trắng như ngọc hiện lên trước mắt mọi người.
“ Tay
của Vương phi khôi phục rất tốt. Ngươi nhìn xem, miệng vết thương này
rất phẳng, sau khi cắt chỉ, gần như không nhìn thấy miệng vết thương.”
Tay Trần thái y cầm cây kéo, cắt bỏ chỉ khâu vết thương trên ngón tay Lê Thải Nhi rồi sau đó rút ra.
Tay đứt ruột xót, rút chỉ ra dĩ
nhiên không tránh được đau đớn! Chân mày Lê Thải Nhi bất giác hơi nhíu
lại. Tâm của Long Phụng Ngọc cũng theo cái nhíu mày của Lê Thải Nhi mà
trở nên rối rắm.” Trần thái y, ngươi nhẹ một chút, nếu không thì cho
Thải Nhi chút thuốc tê đi!”
“ Vương gia, đã được rồi” Trần thái y rút cây kéo lại, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Người người đều nói Ngọc
Vương gia rất ghét Vương phi xấu xí này, sao hắn lại cảm thấy, Vương gia rất quan tâm Lê Thải Nhi?
“ Trần thái y, đa tạ ngươi” Lê Thải Nhi đứng dậy, nhẹ nhàng hạ bái.
Trần thái y thụ sủng nhược kinh(*), vội vàng ngăn cản vị Vương phi khiêm tốn này:” Vương phi, người làm vi thần sợ hãi. Người quỳ xuống với vi thần
sẽ làm vi thần tổn thọ!”
“ Trần thái y, để cảm tạ ngươi chữa khỏi bệnh cho Vương phi, bổn vương thiết yến, khoản đãi ngươi thật tốt. Đi,
chúng ta đi uống rượu. Nói trước, không say không về!” Tâm tình Long
Phụng Ngọc vô cùng tốt. Hắn kéo Trần thái y đi ra ngoài cửa.” Vu thị vệ
đến cùng uống đi. Nhớ điều thêm mấy người đến bảo vệ biệt viện”
“ Vâng, Vương gia!” Vu Thừa Phong nhìn Lê Thải Nhi một chút, có chút
không yên lòng. Nhưng Vương gia đã có lệnh, hắn cũng chỉ có thể tuân
theo.
Yến Nhi vừa thấy mọi người đã đi liền hành động không chút
kiêng kỵ, ôm lấy Lê Thải Nhi lớn tiếng nói:” Tiểu thư, tay của người
khỏi rồi. Bây giờ người chính là nữ tử hoàn mĩ nhất thiên hạ”.
“
Yến Nhi, đừng càn rỡ.” Lê Thải Nhi nhìn ngoài cửa một chút, ngăn cản
hành động phấn khích của Yến Nhi. Nếu như nam nhân kia nghe thấy lời của Yến Nhi, sẽ càng không cho nàng tự do. Cả đời ở bên tên Vương gia ác
ma, cả đời sống ở cái lồng son Vương phủ này, thật sự không phải là cuộc sống Lê Thải Nhi nàng muốn.
Mười ngày sau, gánh hát Hợp Thịnh rốt cuộc vào trong Vương phủ!
Sân khấu dựng ở trong đại viện Long Phượng hiên.
Dưới đài là các nữ chủ tử các phòng, các viện, ma ma nha hoàn đi lại không
ngớt. Long Phụng Ngọc và Vu Thừa Phong ngồi bên người Lê Thải Nhi, bảo
vệ an toàn của nàng, đứng sau lưng chủ tử là một hàng võ sĩ đóng giả làm người làm tới xem kịch. Chỉ cần Long Phụng Ngọc ra lệnh một tiếng, bọn
họ sẽ nhất loạt xông lên.
Trên đài, đào kép đang biểu diễn. Vở
kịch được biểu diễn tên là “ Lữ Hậu truyền kỳ”. Hình tượng Lữ Hậu tàn
nhẫn bạo ngược được diễn viên khắc họa vô cùng nhuần nhuyễn. Lưu Bang
sủng ái Thích phu nhân, bị Lữ Hậu ghen tị sâu đậm. Sau khi Lưu Bang
chết, Lữ Hậu liền bắt đầu trả thù Thích phu nhân. Bà chẳng những móc hai mắt của Thích phu nhân, cắt đầu lưỡi của Thích phu nhân mà còn chặt đứt tứ chi của Thích phu nhân. Thích phu nhân xinh đẹp như hoa vì đau đớn
mà chết. Con trai của Thích phu nhân và Lưu Bang – Triệu Vương, cũng bị
Lữ Hậu vô tình độc chết.
Người ra diễn là Âu Dương Phi
Dụng ý của nàng chính là để Long Phụng Ngọc thấy tình hình trong Vương phủ
và hậu cung của Lưu Bang giống nhau như thế nào. Lòng dạ ác độc của Vinh Lệ Nhi so với Lữ Hậu chỉ có hơn chứ không kém. Mặc dù Lữ Hậu độc ác thì sau khi Lưu Bang chết mới bắt đầu trả thù và chém giết. Còn Vinh Lệ Nhi này ở ngay dưới mí mắt Long Phụng Ngọc độc chết tiểu nhi tử mới sinh
của hắn. Tiểu Vương gia chết bất đắc kỳ tử không lâu thì nàng ta lại đem mục tiêu chuyển dời tới Vương phi. Nữ nhân ác độc như vậy, quyết không
thể để nàng ta sống tiêu dao trên đời này. Nàng nhất định phải cho Long
Phụng Ngọc thấy rõ con người của Vinh Lệ Nhi, làm cho nàng ta vĩnh viễn
không thể trở mình.
Đúng như dự đoán, sắc mặt của Long Phụng Ngọc càng ngày càng âm trầm.
Lữ Hậu bạo ngược tàn nhẫn, kết quả thê thảm của Thích phu nhân, Triệu
Vương bỗng nhiên mất mạng, kích thích giác quan của Long Phụng Ngọc.
Nghĩ đến nhi tử mất sớm kia của hắn, lại nhìn Lê Thải Nhi vừa mới đại
nạn không chết, trong lòng Long Phụng Ngọc tràn đầy phẫn hận. Hắn âm
thầm thề trong lòng:” Nếu như nắm được nhược điểm của nữ nhân này, hắn
nhất định sẽ cho nàng ta chết rất khó coi.”
Phủ Vương gia của
Long Phụng Ngọc hắn quyết không thể tồn tại một nữ nhân bạo ngược âm độc giống như vương thất Đại Hán. Hắn càng không thể khoan dung cho nữ nhân này làm xằng làm bậy trong Vương phủ của hắn.