Âu Dương Phi vừa nhìn Vinh Lệ Nhi khóc lóc om sòm liền tiếp lời:” Vinh Lệ Nhi, đừng có lấy
cái chết uy hiếp người khác. Có bản lãnh thì ngươi đi chết đi! Nếu như
ngươi chết thật thì cũng mang tội danh sợ tội tự sát!”
Vinh Lệ
Nhi tức giận đến mức sắc mặt trắng hồng xanh lẫn lộn. Nàng ta thầm hối
hận, hôm nay nàng ta không nên tới biệt viện này “ thăm viếng” Lê Thải
Nhi. Nếu như nàng ta không tới thì sao gặp phải nữ nhân điên Âu Dương
Phi này chứ?
Long Phụng Ngọc thấy trận thế này hắn không thể
không ra mặt. Nếu như cứ mặc cho hai nữ nhân này tiếp tục ầm ĩ, không
biết còn náo đến mức nào đây? “ Đủ rồi, hai người các ngươi còn muốn
cãi. Các ngươi rốt cuộc tới thăm Vương phi hay tới gây gổ? Các ngươi ồn
ào như vậy, sao Vương phi có thể nghỉ ngơi được? Vinh phu nhân, ngươi
trở về Phượng Nghi uyển đi! Trắc Vương phi, ngươi cũng trở về Ngưng
Hương các đi!”
Trong mắt Vinh Lệ Nhi tràn đầy nước mắt. Nam nhân
này chẳng những không khiển trách Âu Dương Phi mà còn đuổi hai người các nàng trở về. Làm như vậy là nghiêng về phía Âu Dương Phi sao? Nàng buồn bã nhìn Long Phụng Ngọc một cái, nhẹ nhàng lui ra khỏi cửa biệt viện.
“ Yến Nhi, Lê ma ma, hai người chăm sóc chủ tử cho tốt. Ngày mai ta lại
tới thăm nàng!” Âu Dương Phi thấy Vinh Lệ Nhi đã đi, nàng cũng không có ý chí chiến đấu, cộng thêm Lê Thải Nhi vẫn còn đang “ hôn mê”, thăm viếng cũng không có giá trị. Vì vậy nàng dặn dò Lê ma ma và Yến Nhi đôi câu,
phúc thân với Long Phụng Ngọc rồi rời khỏi.
Trong biệt viện vừa nãy còn náo nhiệt dị thường, trong nháy mắt liền trở nên vắng lạnh.
Long Phụng Ngọc nhìn Lê Thải Nhi đang nhắm mắt giả vờ ngủ say, trong lòng
thầm nghĩ: nha đầu này thật đúng là biết giả vờ! Hai nữ nhân kia cãi
nhau dữ như vậy, mí mắt của nàng thậm chí không nháy một cái! Đúng là bộ dáng chuyện không liên quan, thần thái thanh cao!
“ Lê Thải Nhi, mọi người đi rồi, không cần giả vờ hôn mê nữa!”
Lê Thải Nhi vừa nghe nói thế, không thể không mở hai mắt đang nhắm chặt ra.
Nàng sở dĩ không muốn mở mắt là vì không muốn có bất kì quan hệ gì với Vinh
Lệ Nhi. Vinh Lệ Nhi còn chưa đi, Âu Dương Phi lại tới. Lúc Vinh Lệ Nhi
tới, nàng còn đang “hôn mê”. Lúc Âu Dương Phi tới nàng cũng không thể “
tỉnh” lại. Nàng không muốn đắc tội với bất cứ kẻ nào, đưa tới họa sát
thân. Nếu như nàng nặng bên này nhẹ bên kia, dó chính là mang họa đến
cho mình.
Cuộc cãi vã của Âu Dương Phi và Vinh Lệ Nhi làm cho
nàng phải suy nghĩ. Chẳng lẽ chân tướng mà Âu Dương Phi nói tới chính là Vinh Lệ Nhi là kẻ chủ mưu? Là nàng ta phái sát thủ tới muốn lấy tính
mạng của Lê Thải Nhi nàng?
Không thể nào? Võ đoán như vậy, có phải là đã oan uổng cho Vinh Lệ Nhi hay không?
Nàng tận mắt thấy qua mặt của hai sát thủ, nhìn phục sức mà hai người kia
mặc thì là người của Mộ Dung quôc! Chuyện này chắc không phải liên quan
đến việc nàng đắc tội với Thái tử phi chứ? Chẳng lẽ sát thủ kia là thủ
hạ của Mộ Dung Doanh?
Không thể nào!
Mộ Dung Doanh dù có
ngu ngốc cậy mạnh hơn nữa, dù có không chút cố kỵ hơn nữa cũng sẽ không
để cho sát thủ bại lộ thân phận của mình chứ? Nếu như không phải là Mộ
Dung Doanh thì sẽ là ai? Lê Thải Nhi cẩn thận hồi tưởng lại, nàng căn
bản không nhớ mình đã đắc tội với người nào? Nếu như không có kẻ thù,
người nào lại muốn mạng của nàng đây? Nói như vậy thì hiềm nghi của Vinh Lệ Nhi quả thật là rất lớn.
Trời ạ! Nếu quả thật là Vinh Lệ Nhi muốn đẩy nàng vào chỗ chết, vậy thì thật khó lòng phòng bị! Một Long
Phụng Ngọc đã đủ để Lê Thải Nhi nàng nhức đầu rồi. Hơn nữa Vinh Lệ Nhi
là người quỷ kế đa đoan, lòng dạ độc ác như vậy, thật làm cho nàng không rét mà run!
Ngọc Vương phủ này có thể nói là đầm rồng hang
hổ! Nếu như tiếp tục ở lại thì đúng là tống táng mạng nhỏ của mình. Thay vì chết ở chỗ này thì không bằng rời khỏi chốn thị phi này sớm một
chút.
“ Vương gia, nô tỳ muốn về phủ Tướng quân lại mặt thăm thăm người thân!” Lê Thải Nhi khẽ mở đôi môi anh đào, nói ra yêu cầu của
mình. Chỉ cần Long Phụng Ngọc để nàng trở lại phủ Tướng quân, nàng quyết sẽ không bước vào Ngọc Vương phủ này nửa bước.
“ Hôm ba ngày lại mặt, ngươi không trở về phủ Tướng quân. Bây giờ lại mặt thăm người thân cái gì?” nha đầu này rõ ràng là muốn chạy trốn khỏi mảnh đất thị phi
này. Thậm chí là muốn tránh khỏi Long Phụng Ngọc hắn. Nhưng nàng không
nói thẳng lại cố ý nói là về thăm viếng người thân! Hừ hừ, thật sự nghĩ
Long Phụng Ngọc hắn là kẻ ngu sao?
“ Hôm ba ngày lại mặt, sở dĩ
nô tỳ không trở lại phủ Tướng quân là do có nguyên nhân. Nô tỳ biết,
Vương gia ghét bỏ nô tỳ xấu xí, dĩ nhiên cũng ghét cùng nô tỳ trở lại
phủ lại mặt. Tiểu thư phủ Thừa tướng xinh đẹp, ngài đi với nàng về phủ
lại mặt, vừa nở mày nở mặt vừa có thể diện! Vì vậy, nô tỳ tình nguyện bỏ đi lễ lại mặt, thành toàn cho Vương gia ngài!” Lê Thải Nhi nhớ tới
chuyện hôn sự kia, lập tức lại nghĩ đến việc Long Phụng Ngọc đến biệt
viện soát người, ý muốn rời đi trong lòng càng thêm kiên quyết!
Ghét nàng xấu xí!
Nàng nói rất đúng, cũng không hoàn toàn đúng! Sự chán ghét của hắn đối với
nàng không sâu bằng sự khuất nhục của hắn khi phụ hoàng cứng rắn ép hắn
lấy nàng! Hắn sở dĩ lạnh nhạt với nàng hoàn toàn là sự phản kháng với
phụ hoàng! Có lẽ chỉ có không nghe lời phụ hoàng như vậy, trong lòng hắn mới thấy thăng bằng một chút! Bởi vì sự giãy giụa và phản kháng của
mình, hắn suýt nữa đã bỏ qua nữ tử không tranh với đời, siêu phàm thoát
tục này!
“ Ngươi thứ nhất không có cha mẹ, thứ hai không có huynh đệ tỷ muội. Về thăm người thân, ngươi tính về thăm ai? Chẳng lẽ trong
phủ Tướng quân có người trong lòng của ngươi?” Nha đầu này nhất định
muốn về phủ thăm người thân, hắn lại không thể bỏ xuống mặt mũi nói vài
lời tốt đẹp, chỉ có thể dùng phép khích tướng!
“ Long Phụng Ngọc, ta không trở về phủ thăm người thân. Như vậy, ngươi hài lòng chưa?” Nam nhân ác ma này thật là đáng ghê tởm. Hắn lại nói nàng như vậy, chẳng lẽ trong mắt hắn nàng là một dâm phụ sao?
“ Vậy là tốt nhất, tránh
cắm sừng cho Bổn vương!” Long Phụng Ngọc vừa thấy mục đích của mình đã
đạt được, trong lòng không ngừng cười trộm. Nhưng hắn cố ý nghiêm mặt
lại, nói mấy lời làm Lê Thải Nhi khó chịu. Như vậy mới không lòi đuôi
ra.
“ Long Phụng Ngọc, ngươi cút ra ngoài!” Thật là quá đáng!
Dưới tình thế cấp bách, Lê Thải Nhi mở miệng mắng. Nàng thật muốn mắng
tên Vương gia ác ma này cho hả giận. Nếu không thì hắn giết nàng hay bỏ
nàng, cho dù nhốt nàng vào địa lao, đẩy vào lãnh cung cũng hơn phải đối
mặt với gương mặt tuấn tú đáng ghét kia.
“ Lê Thải Nhi, bây giờ
ngươi là bệnh nhân. Bổn vương không chấp nhặt với ngươi. Nếu như ngươi
lại tiếp tục lớn lối nữa, coi chừng Bổn vương lấy cái mạng nhỏ của
ngươi!” Nha đầu này cũng có lúc giận đến nói tục, Long Phụng Ngọc vừa
cười trộm vừa cố làm bộ thở phì phì đi ra khỏi biệt viện!
“ Cút,
cút, Long Phụng Ngọc, vĩnh viễn đừng tới đây!” Nước mắt của Lê Thải Nhi
không cầm được lăn xuống. Lê ma ma vội vàng đi tới, khuyên giải:” Tiểu
thư đừng thương tâm. Thật ra thì Vương gia căn bản không có ý này. Chẳng qua hắn không muốn để người đi nhưng lại không bỏ xuống sĩ diện được
thôi!
“ Tiểu thư, người không biết, lúc người hôn mê, Vương gia
lo lắng biết bao nhiêu” Yến Nhi cũng đi tới nói tốt cho Long Phụng Ngọc.
“ Đừng nhắc đến hắn, vĩnh viễn đừng nhắc đến hắn!” Lê Thải Nhi ngăn Lê ma ma và Yến Nhi, không để cho họ nói tiếp.