“ Dung phu nhân nói rất đúng. Gánh hát Hợp Thịnh này đúng là hát không
tệ. Ta sai thị vệ đi sắp xếp, mấy ngày nữa để cho bọn họ vào phủ hát
kinh kịch mấy ngày. Trong khoảng thời gian này, trong vương phủ tràn
ngập vận xui;. Hát kinh kịch chưa biết chừng có thể làm thay đổi không
khí”.
Một cơn đau ập tới, Lê Thải Nhi không nhịn được nhíu mày
một cái. Trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi. Long Phụng Ngọc cầm khăn
lụa bên cạnh gối lên, lau mồ hôi trên trán cho Lê Thải Nhi. Động tác vô
cùng cẩn thận, giống như lau một món đồ gốm quý.
Long Phụng Ngọc sở
dĩ cẩn thận như vậy là vì hắn sợ dùng lực quá mạnh thì da thịt trắng mịn như ngọc kia sẽ bị lộ trước mặt Vinh Lệ Nhi. Một đứa trẻ còn quấn tã,
đã trở thành vật hy sinh dưới tay nữ nhân này. Một nữ nhân xấu xí cũng
trở thành đối tượng mà nàng ta mưu hại. Nếu như Vinh Lệ Nhi biết Lê Thải Nhi có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành thì không biết nàng ta sẽ
đối phó với nàng thế nào?
Vinh Lệ Nhi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng
của Long Phụng Ngọc, trong lòng đau giống như rỉ máu. Nam nhân này sao
lại dịu dàng với một nữ nhân xấu xí như vậy? Chẳng lẽ hắn yêu nữ nhân
xấu xí này? Chẳng lẽ hắn đã quên đi ân ái giữa nàng và hắn? Chẳng lẽ
nàng đã bị hắn triệt để đuổi ra khỏi trái tim?
Vinh Lệ Nhi không
dám nhìn nữa, chuẩn bị cáo từ trở về. Lúc này, ngoài cửa truyền tới
tiếng bẩm báo của Trương Toàn:” Trắc Vương phi tới”
Âu Dương Phi
sao lại tới đây? Chẳng lẽ nàng ta thừa dịp Lê Thải Nhi bị thương đến
nịnh hót chính Vương phi sao. Có Vinh Lệ Nhi nàng, nàng quyết không để
cho hai nữ nhân này cấu kết, đối phó với Vinh Lệ Nhi nàng! Vinh Lệ Nhi
nghĩ tới đây, từ bỏ ý định trở về.
Một loạt tiếng ngọc bội leng keng vang lên, Âu Dương Phi được Vân Nhi đỡ, đi vào trong phòng,
“ Phi Phi thỉnh an Vương gia!” Âu Dương Phi đi đến bên người Long Phụng
Ngọc, muốn quỳ xuống hành lễ. Chưa quỳ xuống liền được Long Phụng Ngọc
đỡ dậy. Trên gương mặt hắn tràn đầy đau tiếc và lo lắng:” Phi Nhi, thân
thể nàng chưa khỏi hẳn, không cần quỳ hành lễ! Tới đây, mau ngồi xuống!”
“ Đa tạ Vương gia thương tiếc”. Âu Dương Phi vừa nói lời đa tạ với Long
Phụng Ngọc, vừa đi đến ngồi xuống mép giường Lê Thải Nhi.
Vinh Lệ Nhi nhìn thấy thái độ của Long Phụng Ngọc với Âu Dương Phi, trong lòng
bất giác thấy vô cùng ngột ngạt. Lúc nàng thỉnh an với Long Phụng Ngọc,
nam nhân này đừng nói là đỡ nàng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái. Hắn nhìn thấy Âu Dương Phi lại săn sóc quan tâm như thế. Không chỉ đỡ nàng ta dậy, còn miễn cho nàng ta không phải quỳ lạy. Lời nói
dịu dàng như có thể vắt ra nước.
Mặc dù Vinh Lệ Nhi rất bất đắc
dĩ, nhưng cũng không thể không đi thỉnh an Âu Dương Phi. Tuy rằng Âu
Dương Phi xuất thân là nha hoàn, hiện tại là Vương phi tôn quý. Vinh Lệ
Nhi nàng tuy là thiên kim tiểu thư của Tướng phủ, hiện tại lại chỉ có
danh hiệu phu nhân. Thân phận bất đồng, khí chất tôn quý cũng khác rồi.
Nàng tiến lên từng bước, quỳ xuống trước mặt Âu Dương Phi” Nô tỳ Vinh Lệ Nhi thỉnh an Vương phi”.
Âu Dương Phi liếc Vinh Lệ Nhi một cái, mở miệng đùa cợt:” Vinh phu nhân,
người mau đứng lên đi! Âu Dương Phi ta mệnh tiện, không nhận được một
bái này của ngươi. Ta là chuột, trời sanh đã không chịu nổi mèo nhớ
thương. Ngươi nhớ thương ta như vậy, ta sợ là mệnh không dài!”
Vinh Lệ Nhi nghe thấy lời đùa cợt của Âu Dương Phi, không nhịn được một trận lúng túng. Trong lòng nàng ta vô cùng khổ sở nhưng không dám cãi lại.
Nàng nhìn Long Phụng Ngọc, hi vọng hắn nói giúp mình. Thế nhưng nam nhân này làm như không nghe thấy lời nói chanh chua của Âu Dương Phi, một
chút phản ứng cũng không có!
Vinh Lệ Nhi đứng lên, tịch mịch đứng qua một bên.
“ Vương gia, thương thế của Vương phi rốt cuộc thế nào rồi? Chẳng lẽ nàng cũng gặp độc thủ của kẻ xấu? Hài tử đáng thương của ta bị kẻ khác hại
chết còn chưa đủ sao? Tại sao kẻ độc ác này lại đem mũi giáo hướng về
phía Thải Nhi tỷ tỷ?” Lời nói của Âu Dương Phi rõ ràng chỉ Vinh Lệ Nhi.
Mặc dù nàng không biết chân tướng sự việc, nhưng bằng trực giác, chuyện
này và nữ nhân kia không thoát khỏi liên quan. Vinh Lệ Nhi có thể hại
chết hài tử mới sinh ra của nàng, tại sao không thể đối phó với Vương
phi cao cao tại thượng, ảnh hưởng tới địa vị của Vinh Lệ Nhi?
Âu
Dương Phi sở dĩ không sợ Vinh Lệ Nhi là bởi nàng biết Long Phụng Ngọc
cũng hận nữ nhân này. Đừng nói là Vương gia không nổi giận, cho dù thật
sự nổi giận, cùng lắm thì chết? Đối với Âu Dương Phi nàng, cái chết cũng không đáng sợ. Có lẽ chết chính là một loại giải thoát!
Vinh Lệ
Nhi vừa thấy mũi giáo của Âu Dương Phi hướng về phía nàng ta. Nếu như
nàng ta không lên tiếng thì giống như thừa nhận. Chẳng những nàng ta
phải gánh trên lưng tội danh mưu hại tiểu Vương gia mà cả chuyện ám sát
Vương phi cũng sẽ tính trên đầu Vinh Lệ Nhi nàng. Chuyện của tiểu Vương
gia làm Lam ma ma bị bắt, không có cách gì để chống chế. Nhưng chuyện
này không có một chút chứng cứ, Vinh Lệ Nhi nàng há có thể cam tâm chịu
nhục!
“ Vương gia, tuy cái chết của tiểu Vương gia là do Lam ma
ma gây nên, nhưng tất cả mọi người cho rằng ta mới là hung thủ. Mọi
người hoài nghi ta, ta dù có trăm miệng cũng không thể nào bào chữa. Hôm nay ta có lòng tốt tới thăm Vương phi, lại bị Trắc Vương phi làm nhục
như vậy. Vương gia, ngài thật sự để cho người khác vũ nhục nô tỳ sao?”
Vinh Lệ Nhi không cãi vã với Âu Dương Phi, trực tiếp nói với Long Phụng
Ngọc. Âu Dương Phi nghĩ như thế nào, nàng ta không xen vào, chỉ cần Long Phụng Ngọc tin tưởng nàng ta là đủ rồi!
“ Vinh Lệ Nhi, ngươi có
lòng tốt tới thăm Vương phi? Nếu Vinh Lệ Nhi ngươi có lòng tốt, Âu Dương Phi ta tình nguyện móc mắt ra!” Âu Dương Phi không đợi Long Phụng Ngọc
mở miệng liền cãi lại.” Chồn chúc tết gà, ngươi có thể có lòng tốt gì?
Chẳng phải sau khi ngươi hại chết con ta còn đến khóc lóc cho nó sao?
Thăm viếng Vương phi là có thể tẩy sạch hiềm nghi hành hung của ngươi
sao?”
“ Vương gia, người nói gì đi! Nếu người cứ để mặc cho Âu
Dương Phi vũ nhục nô tỳ như vậy, nô tỳ sẽ chết cho người xem!” Vinh Lệ
Nhi vừa nhìn thấy trận thế này, không thể chết yên lành được. Nếu như
không lấy cái chết ra ép, Long Phụng Ngọc sợ là sẽ không đứng ở phía
Vinh Lệ Nhi nàng!