Lê Thải Nhi quay đầu
nhìn bốn phía, đều là cảnh vật quen thuộc: rèm che bằng lụa đỏ, vật dụng làm bằng gỗ Đàn, còn có bàn trang điểm đầ những vật dụng quen thuộc.
Nơi này là phòng ngủ của nàng!
Chẳng lẽ nàng không chết? Sao có thể như vậy?
Đau đớn xuyên tâm kia mãnh liệt như vậy. Một kiếm đánh xuống của thích
khách kia, nàng đâu thể trốn được? Ánh mắt Lê Thải Nhi từ rèm giường và
vật dụng thu hồi lại, tiếp theo chuyển rời tới gương mặt hưng phấn vui
sướng của Yến Nhi. Nàng hơi động môi anh đào, nhẹ giọng hỏi:” Yến Nhi,
ta chưa chết sao?”
“ Tiểu thư, dĩ nhiên người chưa chết! Người
xem, không phải người đang bình an nằm trên giường sao? Nhưng mà, ngày
hôm nay đúng là không thể tin được, nếu Vu thị vệ đến chậm một bước thì
người đã mất mạng!” Vừa nhắc đến Vu thị vệ, ánh mắt Yến Nhi lộ ra một
ánh sáng rực rỡ.
Vu thị vệ? Lại là hắn cứu nàng!
“ Ta cho rằng, ta đã giải thoát. Aizzz, không ngờ…” Lê Thải Nhi thở dài, chậm
rãi nhắm hai mắt lại. Nước mắt rơi xuống không ngừng được.
Long
Phụng Ngọc bị thái độ của Lê Thải Nhi làm cho thương tâm, trong lòng hắn lửa giận không ngừng tăng lên. Nha đầu này thật là quá đáng! Hắn ở đây
bảo vệ nàng cả ngày, nàng tỉnh lại mà lại không nhìn hắn một cái. Không
nhìn hắn thì thôi đi, không ngờ nàng lại nói những lời không biết điều
như vậy. Nàng không phải là muốn giải thoát sao? Nàng muốn chết phải
không? Sớm biết như vậy, hắn sẽ không để Thừa Phong đi cứu nàng!
Long Phụng Ngọc đang muốn nổi giận, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của thái giám:” Vinh phu nhân đến”.
Long Phụng Ngọc nghe thấy tiếng bẩm báo, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Vinh Lệ Nhi tới? Nàng ta tới làm gì? Chẳng lẽ là tới nghiệm thu kết quả?
Lê Thải Nhi không chết, nàng ta không phải sẽ rất thất vọng sao?
Lỗ mũi Long Phụng Ngọc không nhịn được hừ một tiếng. Nữ nhân, thật không
hiểu trong lòng các nàng muốn cái gì? Lê Thải Nhi nằm ở trên giường kia
thất vọng vì được Thừa Phong cứu. Vinh Lệ Nhi ở bên ngoài kia muốn hại
người, nhưng lại hại không được.
Thường nói: Người tính không
bằng trời tính, lời này tuyệt không sai! Muốn chết, ông trời không để
cho ngươi chết, ngươi sẽ không chết được. Muốn hại người, ông trời không đồng ý, ngươi sẽ không được như ý.
Âm thanh đinh đang của ngọc
bội vang lên, sau một loạt tiếng bước chân rất nhỏ , khuôn mặt xinh đẹp
của Vinh Lệ Nhi hiện ra trước mắt mọi người. Thanh âm mềm mại điềm mỹ
kia sợ hãi vang lên:
“ Nô tỳ Vinh Lệ Nhi xin thỉnh an Vương gia.” Vinh Lệ Nhi nhẹ nhàng hạ bái, quy xuống bên người Long Phụng Ngọc. Ánh
mắt lại chăm chú vào cổ tay bị Long Phụng Ngọc nắm của Lê Thải Nhi.
Trong lòng của nàng ta không nhịn được nổi lên một trận ghen tuông. Đáng tiếc, cho dù có chua hơn nữa, đắng hơn nữa cũng phải nuốt vào trong
bụng.
Nam nhân này, ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái.
Nắm tay nữ nhân kia giống như đang cầm bảo bối vậy! Nàng không hiểu từ
lúc nào hắn bắt đầu quan tâm nha đầu xấu xí này!
Giọng nói của
Long Phụng Ngọc rất lạnh, không có chút độ ấm nào. Hắn thậm chí không
quay đầu nhìn Vinh Lệ Nhi một cái:” Dung phu nhân, bình thân đi!”
Vinh Lệ Nhi nhị khổ sở trong lòng, chậm rãi đứng dậy. Nàng ta từng bước tiến lại gần, nhìn dung nhan đen như mực của Lê Thải Nhi. “ Vương gia,
thương thế của Vương phi có nghiêm trọng không? Rốt cuộc nàng đắc tội
với ai? Tại sao lại có thích khách tới ám sát nàng?”
Long Phụng
Ngọc xoay người, hai mắt nhìn thẳng Vinh Lệ Nhi. Trong ánh mắt lộ ra sự
lạnh lẽo, làm cho tâm Vinh không nhịn được phát run.” Vinh phu nhân, ta
thay Vương phi cảm ơn ngươi.Lê Thải Nhi phúc lớn mệnh lớn, tự nhiên sẽ
có thần phật che chở! Cho dù có tiểu nhân hèn hạ muốn hại nàng thì cũng
là si tâm vọng tưởng. Chẳng những thích khách kia không hại được nàng mà còn tự nộp mạng. Lê Thải Nhi trải qua một kiếp nạn, chẳng những không
chết, mà còn chữa khỏi bệnh bẩm sinh của nàng. Ha ha, kẻ chủ mưu dù thế
nào cũng không ngờ sẽ xuất hiện kì tích như vậy!”
Lê Thải Nhi
biết rõ Vinh Lệ Nhi đến, nhưng không muốn mở mắt nói chuyện với nàng ta. Nàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, nghe đối thoại của Long Phụng Ngọc và Vinh Lệ Nhi. Phúc lớn mạng lớn? Thần phật che chở? Đây là nói về Lê
Thải Nhi nàng sao? Hừ hừ, nếu như có thần phật che chở thì đã sớm trừ đi ác ma này! Chữa hết bệnh bẩm sinh? Chẳng lẽ, hai ngón tay bị dính liền
của nàng đã được tách ra? Chẳng trách đau như vậy? Hóa ra là như vậy!
Long Phụng Ngọc nắm lấy tay ngọc đã được giải phẫu của Lê Thải Nhi, để cho
Vinh Lệ Nhi quan sát. Trong mắt Vinh Lệ Nhi thoáng qua một tia kinh
hoảng bất an.
Tại sao Long Phụng Ngọc lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng? Tại sao lại dùng giọng nói như vậy để nói chuyện với nàng?
Chẳng lẽ hắn không hoài nghi Thái tử phi mà lại hoài nghi Vinh Lệ Nhi
nàng?
Không thể nào? Nàng không lộ ra sơ hở gì, Long Phụng Ngọc
sao có thể hoài nghi nàng? Nhất định là mình chột dạ cho nên mới cảm
thấy khắp nơi đều là ánh mắt hoài nghi.
Vinh Lệ Nhi bình tĩnh
lại, mỉm cười nói:” Vương gia nói phải, Vương phi người hiền tự có thiên tướng. Gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành an là chuyện đương nhiên. Vương
phi có thể chữa khỏi bệnh bẩm sinh, thật là chuyện đáng mừng. Sau này
thổi tiêu đánh đàn sẽ dễ dàng hơn. Vương gia, nô tỳ có một đề nghị,
không biết có nên nói hay không?”
Nữ nhân này, thật sự có thể
nuốt giận! Rõ ràng là nàng ta hãm hại Lê Thải Nhi, hôm nay lại ăn nói
uyển chuyển như vậy. Hắn cũng muốn xem nàng sẽ nói ra đề nghị gì có lợi
với Lê Thải Nhi.” Vinh phu nhân, ngươi có lời gì thì nói đi”
Vinh Lệ Nhi chớp mắt một cái, nảy ra ý hay.
“ Để ăn mừng Vương phi đại nạn không chết, gặp dữ hóa lành, nô tỳ nghĩ:
chờ Vương phi khỏe hẳn, chúng ra tổ chức ăn mừng một chút được không? Có muốn tìm gánh hát đến Vương phủ hát mấy vở tuồng hay không?”. Lần này,
Lê Thải Nhi tránh thoát, khó tránh lần sau cũng có thể chạy trốn! Hừ hừ, chỉ cần Long Phụng Ngọc đồng ý ca diễn ăn mừng, nàng có thể bảo phụ
thân phái mấy tử sĩ trà trộn vào gánh hát. Đến lúc đó, Lê Thải Nhi có
một trăm cái mạng chỉ sợ cũng không sống được!
Long Phụng Ngọc
nhìn Vinh Lệ Nhi một cái, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: nữ nhân này
lại đang bày ra âm mưu quỷ kế gì? Chẳng lẽ nàng ta muốn mượn cơ hội diễn hí khúc để động tau chân? Được, nếu như vậy, hắn liền phụng bồi nàng ta một lần. Hắn cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người nào chơi người nào? “ Đề nghị của Vinh phu nhân đúng là không tệ. Gần đây Ngọc Vương phủ xảy
ra chuyện không như ý, hát hí khúc, có lẽ sẽ làm nhạt bớt đi không khí
nặng nề này”
“ Vương gia, nghe nói gánh hát Hợp Thịnh hát rất
hay. Nếu như muốn nghe hát, tốt nhất nên mời bọn họ”. Vinh Lệ Nhi vừa
nghe Long Phụng Ngọc đồng ý liền vội vàng đề cử đoàn Hợp Thịnh