Đúng lúc hắn đang
chuẩn bị tìm tòi tới cùng, ngoài cửa lại một lần nữa vang lên thanh âm
của Trương Toàn:” Vương gia, nên lên đường thôi, nếu không sẽ không
kịp”.
Long Phụng Ngọc “ừ” một tiếng, trong lòng thầm nói:” Nha
đầu chết tiệt kia lại dám trêu cợt ta! Bổn vương để cho ngươi đắc ý thêm một ngày nữa, chờ buổi tối, ta làm cho ngươi lộ nguyên hình như thế
nào!”
Hắn thổi tắt ngọn đèn dầu, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Lặng lẽ
ra khỏi cửa biệt viện, sợ đánh thức Lê Thải Nhi đang ở trong mộng.
Nghiêng đầu nhìn ánh mắt nghi hoặc của Trương Toàn, hắn hơi thấy không
được tự nhiên. Để che dấu bối rối của mình, hắn cố ý hỏi:” Vu thị vệ
đâu?”
“ Vu thị vệ chuẩn bị xong xe, đang chờ ở ngoài Long Phượng
hiên” Trương Toàn vừa trả lời, vừa thầm suy tư. Vương gia sao vậy? Không gọi hắn vào hầu hạ, cũng không thấy Vương phi được thị tẩm thức dậy hầu hạ. Chính Vương gia thức dậy tự mình mặc quần áo. Lúc ra cửa lại rón ra rón rén như kẻ trộm. Người này là Vương gia nhà hắn sao?
“ Đi
thôi!” Long Phụng Ngọc dẫn đầu đi ra khỏi biệt viện, sau đó đi ra cửa
lớn Long Phượng hiên. Ngoài cửa lớn, một chiếc xe ngựa đang đỗ. Ở trên
càng xe ngựa là Thừa Phong với tâm sự nặng nề. Long Phụng Ngọc mệt mỏi
nên cũng không chú ý tới sự khác thường của Thừa Phong. Hắn trèo lên xe, ngồi ở trong buồng xe nhắm mắt dưỡng thần.
“ Giá!” Vu Thừa Phong hét lớn một tiếng, đánh xe ra khỏi cửa lớn Vương phủ. Ngoài cửa lớn,
một đội quan binh hộ giá đã đứng chờ từ sớm, Người cầm chiêng trống gõ
chiêng dẹp đường. Thanh la vâng lên ba mươi hai lần, đoàn người phải
khởi hành.
Ánh mắt của Vu Thừa Phong có chút đờ đẫn. Hắn nhìn
chằm chằm vào một điểm trong không trung, thế nào cũng không rời mắt.
Ánh mắt của hắn trống rỗng không ánh sáng, dường như không có thần thái
của trước kia.
Suy nghĩ cua hắn lại bay về tối ngày hôm qua.
Khi tiếng tiêu từ biệt viện vang ra, trong lòng Vu Thừa Phong cảm thấy thật thoải mái. Hắn giống như thường ngày, lắc mình bay đến một cây đại thụ ở biệt viện bên cạnh. Đứng ở trên cây, lẳng lặng lắng nghe tiếng tiêu
quen thuộc, cũng len lén bảo vệ giai nhân trong biệt viện.
Một hình bóng quen thuộc lọt vào tầm mắt của hắn.
Đó chẳng phải là Vương gia sao? Vương gia ghét Lê Thải Nhi như vậy, sao có thể viên phòng với nàng chứ? Có lẽ, hắn vì việc khác nên mới tới biệt
viện! Vu Thừa Phong vừa an ủi mình vừa âm thàm cầu nguyện! Ông trời,
đừng, ngàn vạn đừng!
Đáng tiếc, ông trời không nghe thấy khẩn cầu của hắn! Long Phụng Ngọc đi vào phòng chủ,cho lui nha hoàn ma ma. Hắn
tận mắt thấy, Trương Toàn mang một bình rượu vào phòng chủ. Hắn muốn
cùng Vương phi uống rượu giao bôi sao? Hay là hắn không muốn nhìn Lê
Thải Nhi, muốn mượn rượu để làm chuyện say rượu mất lí trí?
Nếu
như Vương gia thật sự yêu Lê Thải Nhi, Vu Thừa Phong hắn cam tâm tình
nguyện giấu đi tình cảm của mình, rút lui khỏi trò chơi này. Nhưng Vương gia căn bản không yêu Lê Thải Nhi, chỉ sợ là do có nỗi khổ bất đắc dĩ
mới viên phòng với Lê Thải Nhi. Nếu như là do sức ép mà viên phòng với
Lê Thải Nhi thì quả thật đã ủy khuất cho Thải Nhi rồi!
Tiếng
tiêu, phiêu tán cố chấp. Trong chủ phòng( phòng của chủ nhân, phòng
chính), từ tiếng tiêu không còn động tĩnh khác! Vu Thừa Phong từ từ thở
phào nhẹ nhõm. Có lẽ, Vương gia cũng như hắn, chỉ là vì muốn nghe tiếng
tiêu của Lê Thải Nhi nên mới đến biệt viện!
“ Thải Nhi, ngươi qua đây, đến chỗ bổn vương” Thanh âm tức giận của Vương gia bất chợt vang
lên. Tiếp đó, lại truyền đến tiếng gầm gừ của hắn:” Lê Thải Nhi, tại sao lại lờ ta đi? Tại sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn ta? Tứ thư ngũ kinh của ngươi đã đi nơi nào hết rồi? Chẳng lẽ ngươi không hiểu thế nào là
tam tòng tứ đức? Chẳng lẽ đây chính là thái độ của ngươi đối với phu
quân sao?”
Thần kinh của Vu Thừa Phong lại một lần nữa căng thẳng.