Long Phụng Ngọc lại bắt đầu vác thương lên ngựa, tiếp tục dong ruổi trên chiến trường thuộc về nam nhân và nữ nhân.
Hắn không tin, hắn không chinh phục được nha đầu cuồng vọng này. Hắn rong
duổi lần lượt, chém giết lần lượt. Hắn làm cho Lê Thải Nhi biến thành
một luồng hơi nước. Trong quá trình bốc hơi, nàng cũng hưởng thụ sự vui
vẻ và dịu dàng của việc mây mưa một cách bị động.
Bây giờ nàng không chịu được sự tập kích của vui vẻ, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng tràn ra.
Hắn làm được! Hắn rốt cuộc cũng chinh phục được nha đầu này! Hắn cuối cùng
cũng nghe thấy thanh âm duyên dáng kêu to của nàng! Sự vui sướng của
chiến thắng xen lẫn cạn kiệt thể lực, sự mệt mỏi đó đánh úp hắn một cách vô tình. Hắn nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, hơn nữa ngủ rất an ổn, rất
say.
Lê Thải Nhi nhìn gương mặt ngủ say trong đêm tối kia, hận
không thể vung tay cho hắn mấy cái tát. Nàng vốn là một nữ tử yếu đuối
tay không tấc sắt, hắn cần phải xâm phạm và chinh phục nàng một cách
hung thần ác sát, bỉ ổi hạ lưu như vậy sao! Nếu hắn thật sự có bản lĩnh
thì hãy đi chinh phục Mộ Dung Vương Quốc. Chỉ cần hắn chinh phục được Mộ Dung Vương Quốc thì còn phải để Thái tử ca ca của hắn bị Mộ Dung Doanh
hất hàm sai khiến sao?
Một đại nam nhân, không dùng tinh lực ở
chỗ nên dùng, có thể làm cho người ta coi trọng sao? Làm khó một nữ tử
yếu đuối như nàng thì sao được xem là nam tử hán! Hắn không phải là anh
hùng gì cả, cùng lắm chỉ là một kẻ tiểu nhân ngang ngược tàn ác thôi!
Hắn chinh phục được lòng của nàng nhưng cũng đã đánh mất trái tim của nàng! Chinh phục cơ thể con người thì rất dễ nhưng chinh phục trái tim con
người thì rất khó. Nàng thề, trái tim của nàng vì hắn mà vĩnh viễn đóng
kín. Cả đời này hắn cũng không thể đi vào trái tim của nàng. Hắn chỉ có
thể quanh quẩn ở bên ngoài trái tim của nàng, vĩnh viễn cũng không thể
đi vào!
Vào lúc Long Phụng Ngọc đang ngủ say, ngoài cửa truyền
đến âm thanh thúc giục của Trương Toàn:” Vương gia, thức dậy đi! Đã đến
lúc vào triều, nếu như ngài không thức dậy sẽ muộn mất!”
“ Ừ, bổn vương biết”. Long Phụng Ngọc dụi dụi con mắt, lật người ngồi dậy. Cảm
giác ngủ thật ngon, thật an nhàn! Kể từ sau khi nhi tử chết bất đắc kì
tử, hắn dường như không thể chợp mắt. Mỗi lần hắn thiêm thiếp ngủ cũng
sẽ mơ thấy ác mộng. Hôm nay hắn lại ngủ được yên ổn như vậy, cũng không
hề nằm mơ.
Hắn muốn mặc quần áo rời giường nhưng lục lọi một lúc
lâu cũng không tìm được quần áo của mình. Nếu để Trương Toàn đi vào lại
sợ hắn thấy chuyện không nên thấy! Đánh thức Lê Thải Nhi hắn lại cảm
thấy xấu hổ! Trải qua cuộc chém giết tàn khốc tối hôm qua, hắn đúng là
cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy nàng!
Tự hắn đứng
lên, đốt ngọn đèn dầu. Nhờ vào ánh đèn yếu ớt, hắn mới phát hiện y phục
của hắn treo ở ngoài cửa. Hắn vừa mặc quần áo vừa suy tư, y phục của hắn sao lại treo ở cửa. Chắc chắn là nha đầu này giở trò quỷ, treo y phục
của hắn ở ngoài cửa. Nàng có ý gì? Chẳng lẽ nàng muốn nói hắn đi đi đừng bao giờ tới nữa?
Long Phụng Ngọc đi tới giá rửa mặt, chuẩn bị tự mình rửa mặt. Trước khi rửa mặt, hắn theo thói quen soi dung nhan tuấn
mĩ của mình trong gương. Vừa soi, hắn không nhịn được sợ hết hồn hết
vía!
Khuôn mặt anh tuấn lấy trắng nõn làm kiêu ngạo của hắn sao
lại đen thùi lùi giống như mặt của Lê Thải Nhi? Chẳng lẽ đây chính là
tướng vợ chồng hay sao?Hắn không muốn, gương mặt của hắn không thể xấu
xí như vậy!
Long Phụng Ngọc hắt nước ở trong bồn lên, dùng sức
chà sát da mặt của mình. Sau khi rửa xong lại nhìn lại hình ảnh của mình ở trong gương. Trong gương lại xuất hiện một dung nhan vô cùng tuấn mĩ!
Thứ ở trên mặt hắn có thể rửa sạch. Mặt của Lê Thải Nhi cũng có thể rửa
sạch sao? Chẳng lẽ, nha đầu này dịch dung? Hắn bưng ngọn đèn đi tới
trước giường, ngắm nhìn gương mặt ngăm đen của Lê Thải Nhi. Trên khóe
miệng lộ ra một nụ cười tà mị!