Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 57: Chương 57: Viên phòng 3




Lê Thải Nhi hạ quyết tâm, dùng sức cắn chặt hàm răng. Nàng không tin, người nam nhân này bị đau mà còn có thể dây dưa với nàng!

Mùi máu tươi xen lẫn mùi rượu tràn ngập trong khoang miệng Lê Thải Nhi. Không cần đoán nàng cũng biết Long Phụng Ngọc nhất định đã bị thương. Điều kì lạ là hắn không hề giảm bớt thế công của mình. Hắn vẫn điên cuồng hôn nàng như vậy, mút vào hương thơm và ngọt ngào của nàng. Hắn giống như một con sói vô cùng đói khát, muốn ăn sống nuốt tươi con dê non là nàng!

Lê Thải Nhi kinh ngạc!

Nàng giống như mất đi khả năng chống cự và ý chí, chỉ có thể nhận lấy nụ hôn của hắn một cách bị động. Hắn dường như cũng phát hiện nàng mất đi ý chí chiến đấu, nụ hôn cướp đoạt của hắn dần dần trở nên dịu dàng.

Sự dịu dàng ma sát ấy, sự triền miên dây dưa ấy làm cho trái tim lạnh như băng của Lê Thải Nhi từ từ hòa tan thành xuân thủy. Mặc dù nàng vẫn nhận lấy một cách bị động nhưng cảm giác đã không còn cứng ngắc như trước nữa. Thân thể nàng đã bắt đầu trở nên vô lực. Nhiệt độ cơ thể cũng từ từ tăng lên. Tay hắn đưa đến trước ngực nàng, giờ khắc này, nàng bắt đầu ý loạn tình mê.

Sa y mỏng như cánh ve của nàng bị hắn vứt ra. Hắn ôm nàng, đi về phía chiếc giường ngà voi lớn. Nàng bị hắn ném lên giường giống như một quả tú cầu. Hắn giống như một con hổ đói, nhào vào cơ thể mềm mại ấm áp của nàng. Màn che bằng lụa mỏng vô lực buông xuống.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng rực rỡ phủ xuống cả khoảng đất rộng lớn. Bên trong màn, diễn một vở kịch câm làm người ta tai nóng tim đập.

Hắn yên lặng hôn nàng, động tác thô lỗ mà kịch liệt. Nụ hôn của hắn giống như một mồi lửa. Mỗi chỗ bị hắn hôn đều dấy lên một ngọn lửa. Hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề không lưu loát.

Dưới sự trêu chọc của hắn, Lê Thải Nhi cũng phát ra tiếng rên rỉ tựa như đang nói mơ. Nàng cảm thấy bản thân giống như một đám mây đang bị thiêu đốt, cả người nóng ran nhẹ nhàng lơ lửng.

Eo ếch của hắn trầm xuống, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể nàng. Một cơn đau đớn đánh úp về phía Lê Thải Nhi, nàng không nhịn được thống khổ trợn to hai mắt. Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi cặp mắt tràn đầy cười nhạo và trêu đùa của hắn. Ánh mắt kia phát ra tà quang xanh thẫm giống như ánh mắt của chó sói trong đêm tối.

Hắn giống như một con chó sói, mãnh liệt luật động ở trên người nàng. Luật động kia mang cho nàng vui vẻ đồng thời cũng mang cho nàng sự sỉ nhục sâu sắc! Chịu đựng và sỉ nhục giống như một thanh kiếm hai lưỡi làm cho nàng thươn tích đầy mình. Sau khi hắn chạy nước rút xong, giống như một quả bóng da bị xì hơi xụi lơ ở trên cơ thể óng loáng của nàng.

Trong nháy mắt, nàng liền hỏng mất!

Người nam nhân này, không chỉ vì tuân chỉ mới dây dưa với nàng, vì hắn muốn phô bày sức mạnh chinh phục phái nam của mình mới nắm chặt nàng không thả! Hắn thà mang theo thương tích chiến đấu cũng muốn chinh phục địch thủ là nàng! Nàng không phủ nhận, nàng đúng là đã bị hắn chinh phục. Nàng đã trở thành bại tướng dưới tay của hắn, một bại tướng vĩnh viên không có tư cách nói đến chữ dũng.

Nước mắt, lại một lần nữa từ trong mắt nàng chảy xuống.

Tay của hắn, trong lúc vô ý chạm vào nước mắt ngổn ngang trên mặt nàng. Một cơn tức giận lại một lần nữa thiêu đốt lồng ngực của hắn! Hắn cho ràng, hắn đã chinh phục được nha đầu thanh lãnh cao ngạo này. Không ngờ, nàng chẳng những không thừa hoan với hắn mà còn rơi lệ vào thời khắc đang hưởng thụ gió xuân mưa móc của hắn.

Đối với hắn, đây quả thật là một sự sỉ nhục không nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.