Lê Thải Nhi mặc một bộ sa mỏng, ngồi ở trên băng ghế đá trong chòi nghỉ mát.
Trên tay của nàng là một quyến sách thuốc cổ. Ánh mắt nhìn chằm chằm sách
thuốc, trong lòng lại vẫn đang suy tư. Trong lòng của nàng luôn đặt vào
chuyện Vinh Lệ Nhi mang thai.
Nói thật, Lê Thải Nhi không ghen tị chuyện Vinh Lệ Nhi mang thai, thậm chí cũng không sợ nàng ta mẹ quý nhờ con đoạt đi địa vị Đích Vương phi của nàng.
Điều duy nhất làm
nàng phiền não chính là, sau khi Vinh Lệ Nhi mang thai, nàng sẽ càng khó khăn. Có lẽ, nàng sẽ trở thành cái đinh trong mắt, gai trong thịt Vinh
Lệ Nhi. Đối với Vinh Lệ Nhi mà nói mang thai là một việc thống khoái.
Đối với Lê Thải Nhi nàng điều đó lại đồng nghĩa với việc phải đối mặt
với một cửa sinh tử!
Lúc nữ nhân này không mang thai đã âm ngoan
sắc bén như thế. Một khi mang thai sẽ càng không chút kiêng kỵ. Cho dù
nàng ta công khai đối phó với Lê Thải Nhi nàng thì cũng không bị xử phạt gì. Dù sao trong bụng nàng ta cũng còn một lá bùa hộ thân là hoàng tôn.
Long Phụng Ngọc sẽ xử lý chuyện Vinh Lệ Nhi hãm hại nàng đây?
Hắn sẽ bảo vệ chính nghĩa hay là mở một mắt nhắm một mắt? Có lẽ hắn sẽ đứng về phía Vinh Lệ Nhi, cũng Vinh Lệ Nhi nhìn nàng thống khổ!
Mấy
ngày nay hắn ra ra vào vào biệt viện. Mặc dù nàng không muốn thấy hắn
nhưng cũng đã quen với sự tồn tại của hắn. Vinh Lệ Nhi vừa mang thai,
trong biệt viện liền không thấy bóng dáng của hắn nữa!
Nói thật,
trong lòng của Lê Thải Nhi có chút tĩnh mịch! Nàng cũng không phải là
dạng nữ nhân rời khỏi nam nhân này thì không có cách nào sống tiếp, nàng cũng không phải là nhớ hắn đến cơm nước không màng, dung nhan tiều tụy! Hơn một ngày nay không nhìn thấy bóng dáng của hắn, chẳng qua nàng chỉ
có chút không quen mà thôi!
“ Tiểu thư, sau cơn mưa trời lạnh,
người mặc thêm quần áo đi!” trên tay Lê ma ma cầm một chiếc áo choàng,
nhẹ nhàng khoác lên vai Lê Thải Nhi.
“ Ma ma, ngươi đối với ta
thật tốt.” Lê Thải Nhi rúc vào trong ngực Lê ma ma, giống như rúc vào
ngực người mẹ hiền từ. Cảm giác kia, thật ấm áp.
“ Tiểu thư, sao
người lại nói những lời ngốc nghếch như vậy! Người là chủ tử của ta, ta
là ma ma của người! Không đối tốt với người thì ta đối tốt với ai!” Lê
ma ma nuôi dưỡng Lê Thải Nhi từ nhỏ, đã sớm coi nàng là nữ nhi ruột
thịt, chẳng qua là ngại danh phận chủ tớ mới không biểu hiện ra quá rõ
ràng.
“ Ma ma, sau này đừng nói cái gì chủ tử với không chủ tử.
Thải Nhi từ nhỏ là cô nhi, nhưng Thải Nhi không cảm thấy được thê lương
và đau thương của cô nhi. Hết thảy đều là nhờ ma ma người! Ma ma hiền
lành, lương thiện, hòa ái, dễ gần. Trên người ma ma có đầy đủ ánh sáng
và sự vĩ đại của người mẹ. Trong lòng Thải Nhi đã sớm coi người là mẫu
thân!” Lời nói của Lê Thải Nhi là lời thật lòng, trong lòng của nàng,
đích thực đã đối đãi với Lê ma ma như đối với mẫu thân.
“ Tiểu thư, người ôm ma ma chặt quá!” Trong mắt Lê ma ma lóng lánh nước mắt cảm động.
Đang lúc chủ tớ hai người tâm sự, Yến Nhi liền hưng phấn chạy vào, người còn chưa tới, tiếng nói đã tới trước.” Tiểu thư, tiểu thư, lúc ở phòng bếp, ta nghe được một tin làm cho mọi người sảng khoái.”
“ Yến Nhi,
ngươi cũng là một đại cô nương, làm việc có thể chững chạc hơn một chút
không? Nhìn dáng vẻ hấp tấp của ngươi, sợ rằng không nam nhân nào muốn
cưới ngươi đó!” Lê Thải Nhi nhìn Yến Nhi, trên mặt tràn đầy thần sắc
cưng chiều. Nha đầu Yến Nhi này chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi, cũng coi như
là một đại cô nương rồi. Người chủ tử như nàng nhất định phải giúp nàng
ấy tìm một phu nhân vừa ý đáng tin cậy.
“ Tiểu thư, người đừng
sửa đổi ta. Ta muốn không ai lấy ta, như vậy có thể ở bên cạnh hầu hạ
tiểu thư cả đời! Cả đời ở trong biệt viện ta cũng không cảm thấy buồn
chán.” Trên mặt Yến Nhi xẹt qua một tia đỏ ửng. Nói đến xuất giá, trong
đầu của nàng liền hiện ra hình dáng của Vu Thừa Phong. Tâm tư của nàng
với Tiểu Phượng cũng giống như một đầu của quang gánh, chỉ có một đầu
nóng. Trong lòng Vu Thừa Phong nghĩ như thế nào, Yến Nhi nàng không dám
nói bừa! Nếu nam nhân kia cũng có tâm tư này, vậy thì dễ làm rồi. Vu
Thừa Phong chưa lập gia đình, Yến Nhi nàng chưa gả, xin Vương gia và
tiểu thư thành toàn cũng không thành vấn đề.
“ Yến Nhi, có phải
ngươi có người trong lòng rồi không? Nếu như có, ngươi hãy nói cho ta
biết, đến lúc đó ta giúp ngươi làm chủ.” Lê Thải Nhi thấy vẻ mặt ngượng
ngùng của Yến Nhi liền đoán nha đầu này có người trong lòng. Nếu không
thì sao có thể đỏ mặt chứ?
“ Tiểu thư, ta đâu có người trong lòng chứ? Cả ngày ta đều đi theo tiểu thư, ta tiếp xúc với người nào tiểu
thư còn không biết sao?” Yến Nhi ngượng ngùng giải thích, ánh mắt trong
lúc vô tình quét qua gian phòng của Vu Thừa Phong!
Trong lòng Lê
Thải Nhi không nhịn được lộp bộp một tiếng. Chẳng lẽ nha đầu Yến Nhi này thích Vu thị vệ? Nếu quả thật như vậy thì e là đường tình duyên của Yến Nhi sẽ gập ghềnh khó đi rồi.
Lê Thải Nhi là một nữ nhân tinh tế, ánh mắt thầm kín của Vu Thừa Phong sao nàng có thể không nhận ra! Nàng
đã sớm biết, Vu Thừa Phong ái mộ nàng! Mà nàng cũng tràn đầy kính nể và
cảm kích đối với hắn.
Bằng lương tâm mà nói, Vu Thừa Phong thật
sự là một nam nhân tốt! Hắn chẳng những tướng mạo tuấn mĩ, hơn nữa có
một thân công phu! Quan trọng nhất là, hắn không hề tầm thường! Hắn
không trông mặt mà bắt hình dong, không có tam thê tứ thiếp.
So
với cái Vương gia ác ma kia, hắn chỉ có hơn chứ không có kém! Nếu như Lê Thải Nhi nàng có thể lựa chọn, nàng tình nguyện chọn Vu Thừa Phong chứ
không chọn Vương gia ác ma kia!
Đáng tiếc, lúc vừa mới ra đời
nàng đã là vị hôn thê của tên ác ma này rồi! Kể từ khi gả vào
Ngọc Vương phủ này, cả đời này nàng liền mất đi quyền lựa chọn!
Vương gia ác mà này, không phải là nam nhân, mà Lê Thải Nhi nàng mong đợi
nhưng nàng cũng không có tư cách lại đi tìm hạnh phúc của mình. Nàng chỉ có thể làm cho trái tim của mình cứng rắn hơn để sống trong Ngọc Vương
phủ nguy cơ tứ phía này! Thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy mọi chuyện xảy ra
trong Ngọc Vương phủ!
Nàng chỉ có thể làm như không thấy ánh mắt
say đắm của Vu Thừa Phong.Ân cứu mạng của hắn với nàng, nàng chỉ có thể
khắc sâu trong lòng. Nàng với hắn đã định sẵn là hai vì sao vĩnh viễn
không thể gặp nhau, chỉ có thể yên lặng nhìn nhau, yên lặng chờ đợi.
Nếu như Yến Nhi có thể đi vào trong lòng Vu Thừa Phong, có thể mang tới
hạnh phúc cho Vu Thừa Phong, nàng sẽ vô cùng mong đợi vô cùng vui mừng!
“ Tiểu thư, người đang nghĩ gì thế?” Yến Nhi vừa thấy Lê Thải Nhi trầm
mặc không nói liền nhịn không được mà hỏi. Tiểu thư tâm tư cẩn thận,
chẳng lẽ đã biết được tâm sự của nàng?
Câu hỏi của Yến Nhi cắt
đứt suy nghĩ của Lê Thải Nhi, nàng vội vàng tập trung tinh thần, cười
che giấu:” Không có gì, ta đang suy nghĩ, ngươi ở phòng bếp nghe được
tin tốt gì?”