Long Phụng Ngọc vừa thấy Âu Dương Phi thay đổi thần sắc, không nhịn được đau lòng! Hắn biết Âu Dương Phi không thể nghe thấy tên Vinh Lệ Nhi. Hắn
cũng biết Âu Dương Phi không thể nhìn thấy Vinh Lệ Nhi. Nàng chỉ cần
nghe thấy tên hay nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân đó thì trong lòng sẽ
tràn ngập cừu hận!
Hiện tại điều mà Long Phụng Ngọc không muốn nhìn thấy nhất đó chính là Âu Dương Phi khổ sở mà làm cho bệnh tình chuyển biến xấu!
“ Phi Nhi, đừng tức giận. Nàng nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ta đuổi nàng ta đi!” Long Phụng Ngọc an ủi Âu Dương Phi, xoay người ra khỏi cửa
phòng.
Hắn sở dĩ muốn ngăn cản Vinh Lệ Nhi đến đây là tự có nguyên nhân của hắn.
Thứ nhất: Hắn không muốn làm Âu Dương Phi đang bệnh phải tức giận. Vinh Lệ
Nhi tới Ngưng Hương các, tuyệt đối không đơn giản là đến thăm bệnh. Nàng ta sẽ ra chiêu quỷ quái gì, trong lòng hắn không đoán trước được! Phi
Nhi đã rất đáng thương rồi, hắn sẽ không để nàng tuyết thượng gia sương ( đã rét vì tuyết còn giá vì sương, liên tiếp gặp nạn, họa vô đơn chí)
Thứ hai: Hắn cũng sợ Vinh Lệ Nhi đang mang thai sẽ bị lây bệnh lao phổi!
Nếu như là trước kia, hắn chỉ ước nàng ta mắc bệnh hiểm nghèo mà chết!
Như vậy, hắn có thể không đánh mà thắng, báo thù cho nhi tử của mình!
Nhưng bây giờ nàng ta mang thai hài tử của hắn, hắn sao có thể nhẫn tâm
để nàng ta cùng hài tử mạo hiểm chứ? Có đứa bé trong bụng nàng ta, ít
nhất,Long Phụng Ngọc hắn sẽ không tuyệt hậu! Có hậu nhân, hắn có thể an
tâm rời đi cùng Âu Dương Phi. Cho dù có bị lây bệnh lao phổi của Âu
Dương Phi, hắn cũng có thể nhắm hai mắt!
Long Phụng Ngọc đi ra
ngoài sân, chạm mặt cùng Vinh Lệ Nhi và Tiểu Phượng. Hắn cách nàng ta
mấy bước thì dừng lại.” Vinh Lệ Nhi, ngươi tới đây làm gì?”
Hắn
sở dĩ đứng cách xa nàng ta một chút chính là sợ hắn đã bị lây bệnh khuẩn lao phổi, sau đó sẽ lây bệnh cho nàng ta! Bệnh lao phổi này lây lan qua đường hô hấp, chỉ cần hít vào bệnh khuẩn lao phổi, cho dù là người khỏe mạnh cũng sẽ bị lây bệnh.
Vinh Lệ Nhi cười ha ha, tiếng cười kia cực kỳ cuồng vọng. “ Vương gia, ngài nói gì vậy? Ta tới Ngưng Hương các còn có thể vì chuyện gì? Đương nhiên là tới vấn an Vương phi tôn quý!
Nghe nói Vương phi thổ huyết, thân thể có bệnh nhẹ, thị thiếp đê tiện
ta đây sao có thể không đến thăm một Vương phi tôn quý chứ?”
Tiếng cười của Vinh Lệ Nhi làm cho Long Phụng Ngọc hơi nhíu mày. Nữ nhân này ỷ vào việc mình mang thai kiêu ngạo tới mức đuôi cũng vểnh lên trời rồi.
Nếu không phải là nể mặt hài tử, hắn nhất định sẽ nhốt nàng ta vào đại
lao! “ Vinh Lệ Nhi, ngươi trở về đi! Phi Nhi vừa mới uống thuốc, mới ngủ lúc nãy. Vấn an thăm bệnh của ngươi dừng ở đây đi!”
“ Vương gia
trở về,ta liền trở về. Vương gia muốn ở lại trong Ngưng Hương các, ta
đây cũng sẽ ở lại trong Ngưng Hương các hầu hạ Vương phi. Mặc dù ta tay chân vụng về nhưng vẫn có thể hầu hạ người ta!” Trong giọng nói của
Vinh Lệ Nhi rõ ràng có mùi vị uy hiếp. Ý tứ rất rõ ràng, Long Phụng Ngọc không trở về Phượng Nghi uyển với nàng ta, nàng ta tuyệt đối sẽ không
trở về.
Hỏa khí trong lòng Long Phụng Ngọc bị Vinh Lệ Nhi khơi
dậy. Sắc mặt của hắn trầm xuống:” Vinh Lệ Nhi, ngươi đừng cố tình gây
sự! Không trở về, cẩn thận ta dùng phủ quy trừng phạt ngươi.”
“
Trừng phạt ta? Vương gia, ta phạm lỗi gì? Ta tới vấn an thăm bệnh Vương phi, việc này phạm phải điều luật gì của Long Vũ vương triều?” Tiếng
cười của Vinh Lệ Nhi giống như tiếng kêu của cú mèo. Chói tai mà đột
ngột, làm cho người ta không nhịn được nổi da gà! “ Phủ quy? Ta sợ quá!
Vương gia, ngươi xem lỗi lầm của ta có đủ để xử tử hình hay không?”
Âu Dương Phi mặt mày tái nhợt, nghiêm mặt đi ra từ trong phòng. Hận ý và
lửa giận trong lòng nàng dường như sắp thiêu đốt nàng. Nếu như không
phân cao thấp với Vinh Lệ Nhi, nàng sẽ hận chết bản thân mình.
“
Vinh phu nhân, không phải ngươi vội tới vấn an bổn Vương phi sao?
Bổn Vương phi đi ra, ngươi quỳ xuống hành lễ đi!” Âu Dương Phi xoay
người căn dặn Vân Nhi.” Vân Nhi, mang ghế tới cho bển Vương phi.
Bổn Vương phi muốn ngồi xuống nhận bái lạy của Vinh phu nhân.”
Vân Nhi rất nhanh mang một chiếc ghế tới, đỡ Âu Dương Phi ngồi xuống.
“ Vinh phu nhân, ta chuẩn bị xong rồi. Ngươi quỳ xuống đi!”
“ Âu Dương Phi, ngươi thật sự để ta quỳ lạy ngươi! Ta là thị thiếp đê
tiện, quỳ lạy ngươi cũng không có vấn đề gì. Nhưng trong bụng ta còn
mang hoàng tôn,ngươi để cho hoàng tôn quỳ lạy mình thật đúng là không
biết lớn nhỏ! Nếu như ta động mạnh thắt lưng, động thai khí, ngươi chính là mắc phải tử tội!” Vinh Lệ Nhi vừa thấy Âu Dương Phi ra ngoài, còn
bày ra trận thế bắt nàng tham bái, lập tức cảm thấy thua thiệt lớn. Nàng ta tới giễu võ dương oai chứ không phải là tới quỳ hành lễ. Thân phận
của nàng ta không cao quý, nhưng nàng ta còn có hài tử trong bụng! Đứa
bé trong bụng của nàng ta chính là long tử long tôn!
“ Vinh phu
nhân, đúng là ngươi mang thai long tử long tôn. Còn Âu Dương Phi ta từng sinh ra long tử long tôn đây! Đừng ỷ vào hài tử trong bụng ngươi mà ra
oai. Âu Dương Phi ta còn không đấu lại ngươi sao?” Sau khi châm chọc
Vinh Lệ Nhi, Âu Dương Phi xoay người đối diện với Long Phụng Ngọc.”
Vương gia, thị thiếp này của người hình như quá không có đạo lý rồi. Vẫn la hét nói muốn quỳ bái ta, ngươi ngăn cản cũng không được. Hiện tại ta đi ra, nàng ta lại muốn đổi ý. Vương gia người nói xem, ta có tư cách
nhận quỳ bái của nàng ta hay không?”
Vinh Lệ Nhi nhìn Long Phụng Ngọc, hy vọng hắn suy tính cho hài tử trong bụng nàng ta, miễn quỳ lạy cho nàng ta.
Long Phụng Ngọc cũng hận Vinh Lệ Nhi quá ngông cuồng, hắn chẳng những không
nói thay cho Vinh Lệ Nhi, ngược lại kéo nàng ta xuống nước.” Vinh phu
nhân, nếu ngươi đến vấn an Trắc Vương phi,vậy ngươi quỳ xuống đi!”
“ Vương gia, hài tử trong bụng ta?” Vinh Lệ Nhi vừa nghe Long Phụng Ngọc bắt nàng ta quỳ xuống liền chỉ bụng mình nói.
“ Vinh phu nhân, bổn Vương phi tin rằng ngươi không ngu ngốc như vậy.
Một mẫu thân nếu như ngay cả hài tử của mình cũng không bảo vệ được thì
không có tư cách làm mẫu thân. Ngươi nhìn ta xem, bởi vì không bảo vệ
được con mình, không phải là bị người ta độc chết ư? Thông minh như
ngươi, chắc chắn sẽ không vì quỳ xuống mà động thai khí đâu! Thai khí
này, cũng là chỗ dựa của ngươi, là tư cách đại phú đại quý của ngươi!
Ngươi chịu để cho động thai khí sao?” Âu Dương Phi cố nén khí huyết
nghịch chuyển trong ngực, đấu với Vinh Lệ Nhi.
Vinh Lệ Nhi không
còn cách nào khác chỉ đành đỡ thắt lưng, quỳ gối trước mặt Vinh Lệ Nhi. “ Vương phi. Vinh Lệ Nhi thỉnh an Vương phi!” Nàng ta vừa vấn an vừa
thầm mắng Âu Dương Phi. Nếu như có một ngày hài tử của Vinh Lệ Nhi nàng
trở thành chủ nhân của Ngọc Vương phủ, nàng ta nhất định sẽ làm cho Âu
Dương Phi phải chết, hơn nữa chết rất khó nhìn.
“ Vinh phu nhân,
Vương gia muốn ở lại Ngưng Hương các làm bạn với bổn Vương phi. Ngươi
muốn lưu lại hầu hạ bổn Vương phi hay là quay lại Phượng Nghi uyển điều dưỡng thai khí đây?” giọng nói của Âu Dương Phi vô cùng âm lãnh. Trên
gương mặt xinh đẹp tràn đầy thần sắc thống khổ.
“ Hồi bẩm Vương
phi, ta đây tay chân vụng về, không thích hợp hầu hạ Vương phi. Ta vẫn
nên quay về Phượng Nghi uyển điều dưỡng thai khí!” Vinh Lệ Nhi dằn xuống chua sót và đau đớn ở đầu gối vì phải quỳ lạy, được Tiểu Phượng dìu đỡ
đứng dậy. Nàng ta mang theo Tiểu Phượng ảo não bỏ đi! Nàng ta vừa ra
khỏi cửa lớn Ngưng Hương các. Âu Dương Phi liền phun ra một ngụm máu
tươi.
Máu tươi kia phun trên mặt đất, giống như một đóa mẫu đơn diễm lệ.