Đội ngũ rước dâu tới?
Đúng vậy, đội ngũ rước dâu đến rồi! Hắn? Hắn có đến không? Hay là hắn
sẽ đến phủ Thừa Tướng? Hay là đến đây? Nàng không dám xác định!
Trong một ngày, cưới hai nữ nhân. Mà nàng, còn bị coi là một tàn thê,
làm sao có thể so sánh với tiểu thiếp như hoa như ngọc của hắn? Nếu hắn
bỏ nàng đi phủ Thừa Tướng rước dâu, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, vừa nghĩ tới hắn sẽ đi phủ Thừa Tướng, hắn để nàng
một mình lên kiệu hoa, một mình thực hiện nghi thức đám cưới long trọng, nghĩ đến khiến nàng không rét mà run.
Hôn lễ, đối với một
nữ nhân mà nói, là đại sự cả đời. Dù sao, cả đời chỉ có một lần duy
nhất. Nếu như tân lang không tham dự, những nghi thức đó cũng mất đi ý
nghĩa.
"Tiểu thư, hỉ nương Ngọc Vương Phủ đã đứng ở ngoài
cửa chờ. Nhanh đắp khăn voan lên, đi theo hỉ nương lên kiệu thôi." Thanh âm Lê ma ma đã thức tỉnh Lê Thải Nhi đang trầm tư. Đúng nha, nên lên
kiệu rồi. Bất kể hắn có tới rước dâu hay không, nàng cũng nhất định phải lên kiệu hoa Ngọc Vương Phủ.
Hỉ nương Ngọc Vương Phủ và Lê ma ma dìu Thải Nhi, đi về phía trước. Mấy nha hoàn theo ở phía sau. Bên trong tràn ngập tiếng cổ nhạc, đến ngoài cửa lớn phủ tướng quân.
"Tân lang nâng tân nương lên kiệu, nhanh lên nhanh lên." Hỉ nương đứng ở cửa lớn lớn tiếng nói, lớn như tất cả người xem náo nhiệt cũng có thể
nghe rõ."Ngọc Vương gia, tân nương đến rồi."
Ngọc Vương gia? Hắn tới thật?
Thải Nhi cách khăn voan nhìn xung quanh, nàng thấy một người nam nhân
mặc hỉ phục. Trước ngực của hắn, đeo ruy băng hoa hồng. Không cần hỏi,
người này chính là nàng phu quân tương lai Long Phụng Ngọc. Thải Nhi cẩn thận dò xét phu quân tương lai của nàng, người đó tướng mạo cực kỳ
xuất chúng.
Thân hình cao lớn, giống như ngọc thụ lâm phong. Giữa trán đầy đặn, khó nén khí chất tôn quý. Da thịt giống như giai
nhân trong khuê phòng. Mắt đen, không giận tự uy. Mũi như Ngọc trụ, môi như được bôi son.
Thải Nhi âm thầm cảm thán: người người đều nói Ngọc Vương gia tướng mạo xuất chúng, xem ra, quả nhiên lời nói không sai!
Nàng nhìn phu quân tương lai, trong lòng khẽ vui mừng.
"Ngọc Vương gia như thế phong thần tuấn cốt, lại cưới nha đầu xấu xí
trong phủ tướng quân này. Ai, thật là tạo hóa trêu ngươi!" Ở bên trong
đám người vây xem, đột nhiên thốt ra một câu nói. Lời này, giống như một chậu nước lạnh, tạt mạnh vào tim Thải Nhi.
Trên mặt Lê ma
ma, cũng xẹt qua một tia áy náy. Nàng muốn bảo vệ tiểu thư, lại không
nghĩ rằng sẽ hại tiểu thư. Đang thực hiện nghi thức thành hôn, nghe được lời nói này, là ai cũng sẽ khổ sở gần chết. Cũng may, tiểu thư không
phải xấu xí thật sự. Chờ Ngọc Vương gia nhìn thấy hình dáng tiểu thư thì đây nhất định sẽ tan thành mây khói.
Long Phụng Ngọc do dự
chốc lát, đi tới trước người của Lê Thải Nhi. Hắn nhìn cũng chưa từng
nhìn nàng một cái, ngồi xổm xuống trước người của nàng. Trong lòng của
Lê Thải Nhi, trầm xuống một chút. Trong mắt của nàng, thoáng qua vẻ thất vọng. Nàng yên lặng ghé vào trên sống lưng to lớn của hắn, mặc cho hắn
đem mình nâng vào trong kiệu hoa.
Long Phụng Ngọc xoay người lên ngựa.
"Khởi Kiệu." Trong thanh âm của Long Phụng Ngọc, không có một tia vui
sướng khi rước dâu. Trong ánh mắt của hắn, chỉ có chán ghét và khuất
nhục.
Đội ngũ rước dâu, chậm rãi di chuyển. Cổ nhạc, không
ngừng thổi. Mới vừa rồi thổi chính là Bách Điểu Triều Phượng, giờ phút
này thổi chính là Long Phượng Trình Tường.