Ngày hai mươi sáu tháng sáu này, trong kinh thành nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Dân chúng vây xem Ngọc Vương gia rước dâu nhất định sẽ rất đông, tấp
nập. Náo nhiệt như vậy, tuyệt đối hơn bất kỳ ngày hội nào.
Mọi người, cũng muốn thấy phong thái Ngọc Vương gia trọng lễ thành hôn
hôm đó. Cả con đường tới Phủ tướng quân, bị người xem náo nhiệt chen
lấn, nước chảy còn không lọt.
Giờ phút này, Lê Thải Nhi vẫn
ngồi ở trước bàn trang điểm, bị nhũ mẫu và nha hoàn Yến Nhi trang điểm.
Lê Thải Nhi soi gương, cẩn thận nhìn dung nhan của mình.
Lông mày cong cong dài nhỏ. Ẩn tình trong đôi mắt đẹp, nhìn quanh lưu
chuyển. Sống mũi thẳng, giống như Ngọc Trụ. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào
như hoa anh đào, thật sự giống như được bôi lớp son đỏ. Da thịt trắng
nõn, giống như ngọc phấn. Mũ phượng bằng vàng, tóc đen nhánh. Giá y màu đỏ, loan phượng bay lượn.
"Ma ma, không cần trang điểm cho
ta. Người cứ trang điểm tiếp, ta sẽ không giống người mà giống như một
bức họa đó." Lê Thải Nhi né tránh Lê ma ma, không để cho nàng thoa thêm
phấn hồng lên mặt. Vẫn luôn quen với dung nhan xấu xí, quen tự do tự
tại, đột nhiên để nàng trở về với dung nhan này, thật đúng là không được tự nhiên.
Lê ma ma nhìn nụ cười Thải Nhi nghiêng nước
nghiêng thành, cười nói."Thải Nhi, nếu ta không cố ý biến ngươi thành
nha đầu xấu xí, thì nhất định sẽ không có ai sẽ có được dáng dấp xinh
đẹp như ngươi."
"Đúng nha đúng nha. Chỉ cần tiểu thư chúng
ta dùng dung mạo thật, mỹ nhân cũng phải đứng sang một bên. Họ sẽ gọi
kinh thành đệ nhất mỹ nữ Vinh Lệ Nhi đổi thành đệ nhất mỹ nhân tướng
phủ rồi." Nha hoàn thân cận Yến Nhi của Lê Thải Nhi, cũng là một mỹ
nhân. Nhưng nàng biết, vẻ đẹp của mình, so với tiểu thư, đúng là mọt
trời một vực. Nhìn tiểu thư thế nào, cũng giống như tiên tử bị lạc giữa
chốn nhân gian. Không nhiễm khói lửa nhân gian, siêu phàm thoát tục. Khó trách, bà vú cố ý biến tiểu thư thành xấu xí."Ta dám cam đoan, Ngọc
Vương gia vừa nhìn thấy tiểu thư nhà chúng ta, cũng sẽ không thèm nhìn
Vinh Lệ Nhi tới lần thứ hai."
Nghe Lê ma ma và Yến nhi đối thoại, Lê Thải Nhi không chỉ có thở dài. Thần sắc của nàng, cũng trở lên nhợt nhạt.
Chẳng lẽ, người nam nhân kia thật là hạng người tục tằng? Trong ngày tổ chức hôn lễ liền công khai nạp thiếp, bởi vì nàng tàn tật? Hay là chê
nàng xấu xí? Hay còn có nguyên nhân khác?
Nạp thiếp còn chưa tính, còn cố tình tìm mỹ nữ đệ nhất kinh thành Vinh Lệ Nhi. Phụ thân
của nữ nhân kia, nắm trong tay quyền uy của Thừa tướng. Nếu như nữ nhân
kia là người dễ chung sống, ngược lại cũng tốt. Nếu như nàng là người
tranh cường háo thắng, thích gây sự với người khác, cuộc sống sau này,
nhất định sẽ không tịch mịch rồi.
Người nam nhân kia, có
phải sẽ nghe một bên và tin một bên hay không? Đối mặt với cuộc chiến
của hai nữ nhân, người nam nhân kia rốt cuộc sẽ đứng về bên nào? Vinh Lệ Nhi bên kia? Hay là phía bên nàng? Hoặc là sẽ còn có nữ nhân khác nữa?
Đến lúc lên kiệu hoa, Lê Thải Nhi thật sự muốn để lại một phong thư đào hôn. Nhưng vừa nghĩ đến già trẻ lớn bé của tướng phủ, nàng lại không hạ được quyết tâm. Nàng không thể vì mình, mà hại hơn mười đầu nhân mạng
trong phủ tướng quân.
"Yến nhi, ngươi đi ra ngoài hỏi, đội
ngũ rước dâu đã tới chưa?." Lê nhũ mẫu liếc Yến nhi một cái, trách nàng
nói nhiều chọc tiểu thư thương tâm. Yến nhi nè lưỡi làm một cái mặt
quỷ, đi ra khuê phòng Lê Thải Nhi. Chân trước vừa bước ra, chân sau liền rụt trở về.
"Tới, tới. Các ngươi có nghe thấy cổ nhạc của
đội ngũ rước dâu không?." Lê Thải Nhi nghiêng tai nghe, quả nhiên nghe
một hồi tiếng cổ nhạc.