Mộ Dung Doanh nghe thấy giọng nói của Long Phụng Ngọc, không nhịn được
sửng sốt. Tên Vương gia này, trở về thật không đúng lúc! Nếu như đến
chậm một bước, nàng có thể xử lý hồ ly tinh này rồi. Sau đó, gán cho hồ
ly tinh này tội đại bất kính. Như vậy sẽ không ai có thể làm gì Mộ Dung
Doanh nàng.
Nhưng lúc này, Long Phụng Ngọc lại trở về.
Mộ
Dung Doanh do dự một lát, vội vàng rút về chưởng lực của mình. Nàng biết Ngọc vương gia này là một kẻ có tính tình ngang tàng. Ngay cả Hoàng đế
lão tử hắn cũng dám đắc tội, huống chi là Thái tử phi như nàng? Nếu như
nàng còn muốn tiếp tục sống ở Long Vũ vương triều, tốt nhất không thể để hắn nắm được nhược điểm.
Nếu như một chưởng của nàng không thể
đánh chết nữ nhân này mà lại lưu lại người sống vậy thì phiền toái rồi.
Thay vì trực tiếp đắc tội Long Phụng Ngọc,,, chi bằng nghĩ đối sách
khác!
Lê Thải Nhi vừa nhìn thấy tình hình này cũng biết, sách
lược muốn chết của nàng đã thất bại! Nếu không chết được, cuộc sống sau
này của nàng còn phải đối mặt với Vương gia ác ma này. Cho nên nàng
không thể để cho hắn thấy dung mạo thật của mình. Nàng vội vàng cúi đầu, bò lổm ngổm trên mặt đất, vung ống tay áo che kín mặt của mình.
Lúc Long Phụng Ngọc đẩy cửa tiến vào đã nhìn thấy Thái tử phi cả vú lấp
miệng em và Lê Thải Nhi đang quỳ trên mặt đất. Cơn giận của hắn lập tức
tăng cao. Sư tử hà đông này ở trong cung gây khó dễ cho ca ca đã đành,
hiện tại lại chạy đến Ngọc vương phủ để ức hiếp nữ nhân của Long Phụng
Ngọc hắn. Nếu như hắn không dạy dỗ nàng ta, nàng ta sẽ thật sự tưởng
Long Vũ vương triều không có người!
Lúc này, Long Phụng Ngọc vốn
không nên ở trong phủ mà nên ở giáo trường. Vì nhìn thấy Long Phụng Thần trong lòng hắn không thoải mái, cho nên không muốn cùng hắn đi giáo
trường. Sau khi lâm triều, hắn liền giả vờ đau bụng, ở lại vương phủ.
Long Phụng Ngọc cho rằng sau khi Thái tử bị lạnh nhạt thấy không thú vị
sẽ tự động hồi cung.
Tối qua Long Phụng Ngọc không nghỉ ngơi tốt. Thừa dịp này liền nằm trong Long Phượng hiên nghỉ ngơi. Lúc hắn đang
trong giấc mộng, loáng thoáng nghe thấy tiếng Thái tử phi giá lâm. Hỏi
một thái giám đang làm nhiệm vụ mới biết Thái tử phi đến biệt viện tìm
Vương phi. Hăn lo cho an nguy của Lê Thải Nhi nên vội vàng chạy tới.
Thấy tình cảnh này, trong lòng không thể không khiếp sợ. Thật may là hắn ở trong phủ, nếu không thì tính mạng của Lê Thải Nhi sợ là đã mất trong tay nữ nhân ghen tị này.
Mộ Dung Doanh vừa nhìn sắc mặt âm trầm
của Long Phụng Ngọc, cũng biết hôm nay không có kết cục tốt. Nếu muốn
trở mặt, cũng phải do nàng trở mặt trước:” Ngọc vương gia, ngươi dạy dỗ
Vương phi của ngươi thế nào vậy? Thấy Thái tử phi như ta mà một chút lễ
tiết cũng không có. Ta thay ngươi dạy dỗ nàng một chút mà là làm càn
sao? Thế nào, Ngọc vương gia còn dám giết ta không?”
“ Thái tử
phi, nếu ngươi an tĩnh sống ở trong Đông cung Thái tử, Lê Thải Nhi làm
sao chậm trễ tiếp đón ngươi?” Sắc mặt Long Phụng Ngọc âm trầm lạnh lẽo,
giọng nói càng ngày càng không có độ ấm.” Cứ coi như Lê Thải Nhi không
hiểu lễ tiết, cứ coi như nàng đắc tội ngươi thì dạy dỗ nàng như thế nào
cũng là việc của người làm trượng phu như ta. Đâu cần Thái tử phi phải
vẽ rắn thêm chân, làm chuyện thừa? Ngươi ở Đông cung Thái tử hoành hành
như thế nào ta không xen vào. Nếu muốn tác quái trong Ngọc vương phủ của ta thì ngươi nên xem lại xem ngươi có khả năng này không! Ngươi hỏi ta
có dám giết ngươi không? Điều đó phải xem ngươi cuồng vọng tới mức nào!
Nếu ngươi thực sự dám đả thương nữ nhân của ta, giết ngươi cũng không
phải là điều không thể!”
Mộ Dung Doanh nghe thấy lời của Long
Phụng Ngọc, thiếu chút nữa bị khó thở mà chết. Người này quá càn rỡ. Cho dù là phụ hoàng mẫu hậu của hắn cũng không dám đối xử với Mộ Dung Doanh nàng như vậy.
“ Long Phụng Ngọc, ngươi càn rỡ! Ta thấy ngươi còn chưa giết ta, thiết kỵ của Mộ Dung vương triêu đã bình định từng tấc
đất của Long Vũ vương triều các ngươi”. Mộ Dung Doanh không ngờ Long
Phụng Ngọc nói chuyện lại không nể mặt như thế. Dưới tình thế cấp bách
chỉ đành mang núi dựa của mình ra, cho mình thể diện.
“ Ha ha, ha ha. Mộ Dung Doanh, không nên động một chút là mang Mộ Dung quốc ra. Phụ hoàng mẫu hậu sợ Mộ Dung quốc các ngươi, Thái tử sợ Mộ Dung quốc các
ngươi, Long Phụng Ngọc ta không sợ. Binh đến tướng chặn, nước tới đắp
đê, ngươi cứ để cho Mộ Dung phóng ngựa tới đây, nếu như Long Phụng Ngọc
ta nhíu mày một cái thì không phải là anh hùng hảo hán! Cho dù da ngựa
bọc thây, chết trên sa trường, ta cũng sẽ không bị các ngươi uy hiếp.
Nếu như Long Vũ vương triều binh bại thành đổ thi ngươi cùng lắm cũng
chỉ là một Thái tử phi mất nước. Từ ngày ngươi gả đến Long Vũ vương
triều, ngươi đã không còn là công chúa Mộ Dung quốc nữa. Chỉ cần ngươi
hy vọng làm một Thái tử phi mất nước, ngươi có thể đến chỗ Mộ Dung Quân
xúi giục!” Long Phụng Ngọc không nhịn được cười ha ha. Mộ Dung Doanh này thật đúng là ngây thơ, giống như một đứa trẻ. Đánh không lại người ta
liền đem người lớn ra dọa nạt.
“ Long Phụng Ngọc, xem như ngươi
lợi hại! Ngươi hãy nhớ, món nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính với
ngươi” Mộ Dung Doanh thở phì phò đi ra khỏi phòng, lớn tiếng sai bảo
thái giám cung nữ:” Hồi cung!”
“ Thái tử phi đi thong thả, thứ
cho không tiễn xa được”. Long Phụng Ngọc nhìn bóng lưng đã đi xa của Mộ
Dung Doanh lại thấy buồn cười. Ha ha, hôm nay coi như dạy dỗ được một nữ nhân điêu ngoa.
Lê Thải Nhi quỳ trên mặt đất, nghe cuộc cãi vã
kịch liệt, trong lòng nàng cũng không nhịn được từng trận rung động. Bên tai của nàng lại vang lên những lời Long Phụng Ngọc đã nói.
“Ngươi hỏi ta có dám giết ngươi không? Điều đó phải xem ngươi cuồng vọng tới
mức nào! Nếu ngươi thực sự dám đả thương nữ nhân của ta, giết ngươi cũng không phải là điều không thể!” Nữ nhân của ta? Hắn nói thật nhẹ nhõm tự nhiên! Người này thật sự coi nàng là nữ nhân của hắn sao? Nếu như hắn
thật sự coi nàng là nữ nhân của mình, sẽ làm nhục nàng như vậy sao? Nhớ
tới sự sỉ nhục kia nàng nhịn không được cảm thấy đau thương!
“.
Phụ hoàng mẫu hậu sợ Mộ Dung quốc các ngươi, Thái tử sợ Mộ Dung quốc các ngươi, Long Phụng Ngọc ta không sợ. Binh đến tướng chặn, nước tới đắp
đê, ngươi cứ để cho Mộ Dung phóng ngựa tới đây, nếu như Long Phụng Ngọc
ta nhíu mày một cái thì không phải là anh hùng hảo hán! Cho dù da ngựa
bọc thây, chết trên sa trường, ta cũng sẽ không bị các ngươi uy hiếp.”
Lời nói của hắn vọng về làm lòng nàng không nhịn được kích động. Ác ma
Vương gia này lại có chỗ làm cho người ta bội phục, làm cho người ta có
cái nhìn khác xưa.
Long Phụng Ngọc xoay người, muốn đỡ Lê Thải
Nhi đang quỳ dưới đất lên. Nhớ tới lời nói lạnh lùng của nàng, trong
nháy mắt hắn liền thay đổi chủ ý.” Ta cho ngươi biết, Lê Thải Nhi ta
không thèm muốn nam nhân, lại càng không đi quyến rũ nam nhân! Vương
gia, Thái tử, Hoàng thượng cái gì, Lê Thải Nhi ta đều không muốn nhìn.
Thân phận, đia vị Vương phi, Thái tử phi, Hoàng hậu gi đó, trong mắt Lê
Thải Nhi ta không đáng một đồng.”
Nha đầu này thật là cuồng vọng, thật là kiêu ngạo. Hôm nay hắn muốn diệt sự kiêu ngạo và ung dung của
nàng. Không thèm hắn? Hắn mới không cần nàng?
“ Không cần phải
che mặt! Dáng vẻ xấu xí kia của ngươi, dù không che lại cũng không ai
muốn nhìn!” Hắn bỏ lại một lời nói lạnh lùng, ra khỏi cửa. Lòng của Lê
Thải Nhi lại một rơi vào vực sâu vạn trượng