Màn đêm từ từ phủ xuống, bao phủ Phượng Nghi uyển lạnh lùng cô tịch.
Vinh Lệ Nhi y phục chỉnh tề, bộ dạng hoàn toàn mới, dựa vào cửa chủ phòng
Phượng Nghi uyển. Gương mặt trang điểm tinh sảo mang theo vẻ chờ mong.
Trong con ngươi xinh đẹp hàm chứa một tia u oán. Gió nhẹ thổi bay lớp sa y mỏng như cánh ve của nàng ta, từng lớp váy bay bay.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập đi về phía Phượng Nghi uyển.
Trong lòng Vinh Lệ Nhi dấy lên một tia hy vọng. Nàng hy vọng biết bao hắn tới Phượng Nghi uyển! Đợi sau khi thấy rõ người tới là Tiểu Phượng, sự thất vọng bao phủ cả người nàng.
“ Tiểu thư, không cần chờ. Vương gia đã đến biệt viện của Long Phượng hiên, tối nay chắc là sẽ không đến
Phượng Nghi uyển của chúng ta”. Giọng nói của Tiểu Phượng vang lên bên
tai Vinh Lệ Nhi.
Đến biệt viện của Long Phượng hiên?
Trái tim vốn còn ôm hy vọng của Vinh Lệ Nhi hoàn toàn lạnh xuống. Tròng mắt hoàn toàn bị đau thương và lạnh lẽo bao trùm.
Nam nhân này ba ngày liên tục đến biệt viện của Long Phượng hiên. Chẳng lẽ
hắn đã viên phòng với nha đầu xấu xí kia? Chẳng lẽ bọn họ đã có quan hệ
da thịt? Chẳng lẽ bọn họ đang khó chia khó lìa? Chẳng lẽ hắn không để ý
dung mạo xâu xí của nàng ta?
Vinh Lệ Nhi bước liên tục đi về chiếc
giường ngà voi tịch mịch giống như nàng. Ngồi ở trên giường ngà voi, yên lặng thương cảm một mình. Ánh mắt của nàng ngốc trệ nhìn một góc nhỏ
của chiếc giường ngà voi. Trong lòng lại nhớ đến triền miên đêm động
phòng hoa chúc triền miên. Những triền miên đã từng xảy ra trên chiếc
giường ngà voi một lần nữa hiện lên trong đầu của nàng.
Kích tình của hắn bắn ra bốn phía, sự dịu dàng của hắn tựa hồ như vẫn ở trước
mắt. Lời ngon tiếng ngọt của hắn, thề non hẹn biển của hắn vẫn còn văng
vẳng bên tai. Nghĩ đến tình cảm sâu đậm giữa nàng và hắn rồi nhìn lại
Phượng Nghi uyển lạnh lùng cô tịch, trong lòng nàng tràn ngập đau lòng
và thương cảm.
“ Long Phụng Ngọc, ngươi thật vô tình! Ngươi thà
rằng chung phòng với nha đầu xấu xí cũng không chịu đến thăm ta. Chẳng
lẽ, ngươi đã quên hết tất cả lời ngon tiếng ngọt từng có rồi sao? Chẳng
lẽ ngươi không còn nhớ đến sự tồn tại của Vinh Lệ Nhi ta?” Vinh Lệ Nhi
yên lặng suy nghĩ nỗi lòng, không ngừng than vãn Long Phụng Ngọc bạc
tình.
Thậm chí Vinh Lệ Nhi có chút hối hận, nếu nàng không hại
chết hài tử vô tội đó, nếu như không phải là hài tử kia, có lẽ nàng sẽ
không rơi vào tình trạng này. Mặc dù Lam ma ma một mình đứng lên nhận
hết tội nhưng dù sao thì Long Phụng Ngọc cũng không phải kẻ ngu. Dù cho
không có chứng cớ, hắn cũng không tin nàng trong sạch!
Lỡ một
bước thành thiên cổ hận, cho dù hối hận cũng không thể quay về đường
sống. Nếu đã sai thì dứt khoát không theo lẽ thường một chút. Có lẽ đập
nồi dìm thuyền, được ăn cả ngã về không mới có thể vãn hồi được cục diện bị động này.
“ Ta không tin, Long Phụng Ngọc ngươi vĩnh viễn
không nhớ ta! Ta không tin ngươi có thể quên những đêm nhiệt tình như
lửa kia! Ta không tin ngươi không hề lưu luyến những đêm triền miên
kia”. Vinh Lệ Nhi thế nào cũng không tin duyên phận giữa nàng ta và Long Phụng Ngọc đã tận rồi. Dù thế nào nàng ta cũng không tin nàng ta có số
hồng nhan chưa già ân đã đoạn, nàng ta nhất định phải đấu tranh thay đổi số mệnh của mình!
“ Lê Thải Nhi, đừng trách ta. Muốn trách,chỉ
có thể trách ngươi ngăn cản con đường của Vinh Lệ Nhi ta”. Vinh Lệ Nhi
đem khăn tay tơ lụa cho vào miệng nhai nát, âm thanh răng ma sát với
khăn lụa âm u mang theo hàn ý. Khuôn mặt xinh đẹp của Vinh Lệ Nhi cũng
trở nên vặn vẹo.” Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Lê Thải Nhi,
ngươi cản đường của ta, ngươi đáng chết!”
Vinh Lệ Nhi nhả khăn
lụa ra, bước chậm rãi tới bên bàn. Ánh mắt chần chừ nhìn giấy và bút mực một lát. Một kế hoạch liều lĩnh hình thành trong lòng.
Nàng
ta nhấc bút, viết một phong thư mật, bỏ vào trong một túi gấm, thắt trê chân một con bồ câu. Tay ngọc nhẹ buông ra, con chim bồ câu gửi thư bay vào trong bầu trời đêm.
Một nụ cười nham hiểm hiện lên ở khóe miệng Vinh Lệ Nhi.
“ Ha ha, Thái tử phi vừa đại náo Long Phượng hiên. Thích khách của Mộ
Dung vương quốc lại đến ám sát Ngọc vương phi. Long Phụng Ngọc, dù ngươi thông minh hơn nữa cũng sẽ không nghĩ ra thích khách đó có quan hệ với
Vinh Lệ Nhi ta.” Vinh Lệ Nhi cắn chặt hàm răng, hung tợn nói:” Long
Phụng Ngọc chờ ta loại bỏ nha đầu xấu xí đó, hừ hừ, xem ngươi có nhớ đến Vinh Lệ Nhi ta không!”
Phủ Thừa tướng.
Vinh Bân đang
chuẩn bị đi ngủ thì giọng nói của quản gia Vinh Lâm truyền từ ngoài cửa
vào:” Bẩm lão gia, mật thư của tứ tiểu thư được gửi tới” Cơn buồn ngủ
của Vinh Bân sớm đã bị mấy chữ mật thư của tứ tiểu thư hù dọa lên chín
tầng mây rồi.
Kể từ sau khi xảy ra việc tiểu Vương gia chết bât
đắc kỳ tử, uy tín của Vinh Thừa tướng ở trong triều xuống dốc không
phanh. Mọi người đêu nói là Vinh Lệ Nhi hại chết tiểu Vương gia. Vinh
Bân cũng biết, nếu chuyện này liên quan đến Lam ma ma thì không thể
không có chút liên quan đến nữ nhi. Mặc dù Hoàng thượng không bãi chức
quan của hắn nhưng rõ ràng không coi trọng hắn bằng trước kia. Thái độ
lúc Ngọc Vương gia nhìn thấy người nhạc phụ như hắn cũng không nóng
không lạnh, không có chút độ ấm nào!
Rốt cuộc nữ nhi của hắn ở
trong Ngọc vương phủ sống như thế nào trở thành vấn đề mà Vinh Bân hắn
lo lắng nhất. Nữ nhi không thể trở về,hắn lại không dám tùy tiện xông
bừa, hắn không dám đến thăm nữ nhi là vì sợ mọi người nghị luận nữ nhi
của hắn, đồng thời cũng sợ liên lụy đến bản thân. Như vậy, không chừng
sẽ có người nói hắn Vinh Bân là kẻ chủ mưu sát hại tiểu Vương gia!
“ Lão gia, mật thư”. Vinh Bân hai tay dâng mật thư lên, sau đó cúi đầu
đứng nghiêm ở một bên, đợi sau khi Vinh Bân xem xong mật thư thì sai
bảo.
Vinh Bân mở thư ra, những nét chữ Nhan( thể chữ của Nhan
Châu Khanh thời Đường) xinh đẹp hiện lên trước mắt hắn. Không sai, là
nét chữ của nữ nhi Vinh Lệ Nhi. Vinh Bân nheo mắt lại, đọc thầm: Nữ nhi
bị bỏ, tất cả là vì Lê. Cha sai người, lấy đầu ả. Quần áo thích khách,
từ thượng quốc!
Con bị bỏ ,đều vì Lê. Cha sai sĩ, lấy đầu ả.quần áo sĩ, từ thượng quốc! Vinh Bân đọc lại mật thư nhiều lần, suy ngẫm ý
của mật thư.
Nữ nhi bị bỏ rơi lạnh nhạt, đều là vì Lê Thải Nhi.
Vì vậy, nữ nhi mới muốn mình phái tử sĩ, ám sát Lê Thải Nhi. Những thứ
này, Vinh Bân đều hiểu. Quần áo sĩ, từ thượng quốc! Những lời này, Vinh
Bân xem hiểu nhưng nghĩ không thông!
Tại sao nữ nhi muốn tử sĩ ám sát Lê Thải Nhi phải mặc quần áo của Mộ Dung vương quốc? Lẽ nào nó muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Long Vũ vương triều và Mộ Dung vương quốc, sau
đó ngư ông đắc lợi? Cho dù có ý gì, nữ nhi tự có đạo lý của mình. Vinh
Bân là Thừa tướng, hắn dĩ nhiên biết đạo lý nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*. Nếu nữ nhi muốn, hắn sẽ làm theo những gì nữ nhi căn dặn!
*Một người vinh quang thì mọi người cùng vinh quang, một người bị tổn hại thi mọi người cùng bị tổn hại