Vinh Bân nhìn Vinh Lâm đứng nghiêm bên cạnh, sai bảo:” Vinh quản gia, lấy giấy và bút mực tới đây!”
“ Vâng, lão gia”. Vinh Lâm cầm giấy mực trên bàn sách lên, đưa cho Vinh Bân.
Vinh Bân nhấc bút, bất giác lại do dự:” Vinh Lâm, ngộ nhỡ có người thất thủ
bị bắt, không chịu được cực hình bức cung, thú nhận tất cả. Như vậy,
không những chúng ta không giúp được tứ tiểu thư mà ngay cả mạng cũng
không giữ được!”
“ Lão gia, tử sĩ của phủ Thừa tướng đã khi nào
bị bắt? Cho dù có người thất thủ bị bắt thì cũng chỉ có thể là một thi
thể”. Trên mặt của Vinh Lâm lộ ra thần thái tự hào. Vinh Bân có thể ngồi lên vị trí Thừa tướng này, tất cả là vì có Vinh Lâm hắn hiệp trợ. Trong quá trình đó, đã trải qua sóng to gió lớn. Loại bỏ những kẻ đối lập
cũng không phải là chuyện chưa làm qua. Chút tự tin này, Vinh Lâm vẫn
có!
“ Ngươi nói cũng có lí!” Vinh Bân hạ quyết tâm, hạ bút viết
xuống mấy chữ, sau đó bỏ vào túi gấm, đưa cho Vinh Lâm.” Vinh Lâm, phái
hai tử sĩ mặc y phục của Mọ Dung vương quốc, lén lút đột nhập ào Ngọc
vương phủ, nhân lúc Ngọc vương gia vào triều sớm, hành thích Ngọc vương
phi Lê Thải Nhi”.
“ Vâng, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp”. Vinh Lâm
cầm mật thư, rời khỏi phòng Vinh Bân. Vinh Bân không còn chút buồn ngủ
nào nữa, khoác áo đứng dậy, đứng trước cửa sổ lưỡng lự tới lúc vào triều sớm, tự mình thượng triều.
Phượng Nghi uyển
Vinh Lệ Nhi
cũng giống như phụ thân, không thể an giấc. Nàng ta đứng ở trước của
phòng ngủ, không khỏi chần chừ. Ở trên chiếc ghế bên cạnh là Tiểu Phượng đã ngủ say cùng dòng nước miếng.
Từ sau khi bồ câu mang theo
phong thư mật bay đi, trái tim của Vinh Lệ Nhi như nhảy tới cổ họng.
Không phải nàng ta lo lắng phụ thân không giúp mình, cũng không phải
không tin tử sĩ của phủ Thừa tướng. Điều duy nhất nàng ta lo lắng chính
là, con chim bồ câu có bị người khác bắt được không, nếu như bồ câu bị
bắt, mật thư rơi vào trong tay người khác, vật thì những chuyện kế tiếp
không ổn rồi.
Vào lúc tâm thần Vinh Lệ Nhi đang không yên, con
chim bồ câu kia quay trở lại. Vinh Lệ Nhi duỗi tay ngọc, bồ câu đưa thư
liền đậu xuống tay nàng ta. Nàng ta cởi túi gấm ở trên chân bồ câu, lấy
mật thư ở trong ra. Nhờ vào ánh nến, mở thư ra, nét bút hiên ngang mà có lực của phụ thân hiện lên trước mắt nàng ta.
“ Thư nhận được, đã làm theo. Vào canh năm, manh mối hiện”. Nụ cười hiện lên trên gương mặt Vinh Lệ Nhi. Nàng ta không thể không bội phục sự đa mưu túc trí của phụ thân, không thể không bội phục cách làm việc ổn thỏa của phụ thân. Canh năm không phải là lúc Long Phụng Ngọc vao triều sao? Ha ha, hắn vào
triều, thị vệ tất phải đi theo, canh phòng của Ngọc vương phủ dĩ nhiên
giảm xuống không ít. Phụ thân lựa chọn thời cơ xuống tay này quả thật là tốt.
“ Lê Thải Nhi, ngày chết của ngươi tới rồi. Ngày hôm nay
sang năm sẽ là ngày dỗ của ngươi”. Vinh Lệ Nhi đem phong mật thư kia cho vào miệng nhai nát, sau đó nhổ xuống đất.
Trên lâu thành, truyền đến tiếng gõ báo canh tư *hai bóng người bay đến trên cây cổ thụ ở góc biệt viện của Long Phượng hiên.
*Khoảng từ 1-3h sáng
Lúc này, Long Phụng Ngọc đang ngủ say.
Hắn mơ thấy mình giục ngựa chạy trốn trên một thảo nguyên rộng lớn, một hồi tiếng tiêu thê mỹ vang lên. Hắn theo theo hướng tiếng tiêu thổi tới,
một bóng dáng xinh đẹp lọt vào tầm mắt của hắn. Cô nương này có dung
nhan nghiêng nước nghiêng thành. Nàng không phải người là mà là vương
phi Lê Thải Nhi của hắn.
“ Thải Nhi, sao ngươi lại ở đây? Nào,
lên ngựa!” Long Phụng Ngọc chìa tay trước mặt Lê Thải Nhi, Lê Thải Nhi
lại lùi về phía sau. Hắn muốn tóm lấy nàng, nàng lại không chịu đi đến
trước mặt hắn. Hắn thi triển khinh công, lấy tay tóm lấy nàng. Không bắt được người của nàng mà chỉ chộp được một chiếc khăn lụa. Hình bóng của
Lê Thải Nhi càng ngày càng xa, từ từ biến thành một chấm đen mơ hồ.
“ Thải Nhi, Thải Nhi. Ngươi đừng đi, đừng rời khỏi bổn vương!” Trong lòng Long Phụng Ngọc nóng này, không kìm được quát lớn. Giọng nói lạnh lùng
của Lê Thải vang lên bên tai hắn:” Là nghiệt không phải tình, tất cả đều là không. Vô duyên bất tương phùng, vô ái bất chung thân”*
*không có duyên không gặp nhau, không yêu không thể sống chung suốt đời
“ Thải Nhi, đừng đi. Thải Nhi, Thải Nhi!”. Giọng nói của Long Phụng Ngọc
trở nên khàn khàn. Lê Thải Nhi bay đi không xuất hiện nữa. Long Phụng
Ngọc mở khăn lụa trong tay ra, một hình ảnh vô cùng quen mắt hiện ra
trước mặt hắn.
Trên khăn thêu hình uyên ương nghịch nước. Những
đóa hoa sen kia dường như tỏa ra một mùi thơm thanh nhã. Bên cạnh còn
thêu một bài thơ nhỏ:
Tịnh đế liên hoa khai, uyên ương hí thủy lai.
Lang tình tự thiếp ý, lưỡng tiếu vô hiềm sai.
(Hoa sen tịnh đế nở, uyên ương tới nghịch nước.
Tình chàng như ý thiếp, cả hai đều có tình- ta chém)
Hình thêu trên khăn tinh mỹ, kĩ thuật thêu thùa xuất chúng! Uyên ương kia
giống như đang sống, lông chim rực rỡ tươi sáng. Hoa sen kia đong đưa
giống như thật, hương thơm xông vào mũi.
Long Phụng Ngọc vô cùng
ngạc nhiên: Chiếc khăn lụa này không phải là chiếc khăn hắn nhặt được
trên đường cái sao? Tại sao lại ở trong tay Lê Thải Nhi? Chẳng lẽ, nha
đầu xấu xí bị mất khăn trên đường cái chính là vương phi Lê Thải Nhi của hắn? Chẳng lẽ, chủ nhân chiếc khăn mà hắn vẫn khao khát nhìn thấy vẫn
luôn ở ngay trước mắt?
“ Thải Nhi, Thải Nhi”. Lòng Long Phụng
Ngọc run lên, tỉnh lại từ trong mộng. Khi tỉnh lại mới phát hiện trên
mặt đều là mồ hôi lạnh. Hắn lau mồ hôi trên mặt, đứng dậy đốt ngọn đèn
dầu trong phòng. Long Phụng Ngọc ngồi ở mép giường ngà voi, mượn ánh
sáng yếu ớt của ngọn đèn, nhìn chăm chú vào gương mặt xấu xí an tường
yên tĩnh của Lê Thải Nhi. Tay hắn vuốt ngực, lẩm bẩm:” May chỉ là một
giấc mộng”.
Long Phụng Ngọc cũng không biết tại sao? Từ sau khi
cùng nha đầu này viên phòng, hắn liền muốn chiếm hữu thân thể của nàng!
Ngửi thấy mùi hương trên cơ thể nàng, tâm thần hắn lại nhộn nhạo. Nguyện vọng chinh phục nàng của hắn vẫn chưa thực hiện. Mà chính hắn cũng bị
nha đâu quật cường này chinh phục. Nhớ đến sự kinh hoàng trong mộng, hắn mới nhận ra vị trí của nha đầu này trong lòng mình.
Mỗi ngày
cùng tranh cao thấp với nàng, cùng nàng so tàn nhẫn, trở thành một việc
vui lớn trong cuộc sống của hắn. Nếu như quả thật mất đi nàng, cuộc sống của hắn sẽ biến thành một hồ nước lặng không một gợn sóng! Hắn tình
nguyện thần phục trong cái ôm dịu dàng của nàng cũng không muốn trở lại
cuộc sống như hồ nước lặng kia.
“ Vương gia, nên vào triều thôi”. Vào lúc Long Phụng Ngọc đang suy nghĩ miên man, giọng nói của Trương Toàn vọng vào từ của sổ.