Long Phụng Ngọc nhìn
Lê Thải Nhi thật sâu một cái, đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, vừa
rửa mặt vừa đáp:” Ừ, bổn vương biết”. Sau khi rửa mặt, Long Phụng Ngọc
liền đi ra khỏi biệt viện của Long Phượng hiên.
Tiếng quạ kêu
truyền đến, trong lòng Long Phụng Ngọc không khỏi kinh ngạc. Người vẫn
còn chưa ra ngoài, tiếng quạ đã truyền đến. Nói thế nào thì đây cũng là
một chuyện làm người ta mất hứng và chán ghét. Long Phụng Ngọc thầm
nghĩ: chẳng lẽ sẽ xảy ra chuyện gì không tốt hay sao?
Xe ngựa của Long Phụng Ngọc chạy đến trước cửa Ngọc vương phủ. Trong lòng của hắn
vẫn hơi trì hoãn. Hắn trầm tư một chút, mở miệng nói:” Vu thị vệ,hôm nay không cần theo bổn vương vào triều. Ngươi ở lại trong phủ, chú ý thật
kĩ động tĩnh biệt viện của Long Phượng hiên”.
Long Phụng Ngọc thà rằng mình bị nguy hiểm cũng không để cho Lê Thải Nhi nằm trong nguy hiểm.
Nếu quả thật có người nhắm tới Long Phụng Ngọc hắn, cho dù bên người hắn
không có thị vệ thành đoàn, cho dù người tới võ công cao hơn đi nữa,
cũng không thể trong nhất thời tiếp cận được hắn. Nếu như người tới nhắm vào Lê Thải Nhi, nguy hiểm của nàng sẽ cao hơn! Có lẽ, so với hắn, nàng càng cần Thừa Phong bảo vệ!
“Dạ, vương gia”. Vu Thừa Phong đáp
một tiếng, xoay người, lướt qua từng tòa lầu một, chạy tới biệt viện của Long Phượng hiên. Long Phụng Ngọc nhìn bóng lưng Thừa Phong biến mất,
trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm! Hắn phân phó đại đội thị vệ ngoài cửa:” Lên đường!”
Lê Thải Nhi nghe tiếng bước chân Long
Phụng Ngọc đi xa, liền mở cặp mắt đang đóng chặt ra. Thật ra thì nàng đã sớm tỉnh. Lúc tên Vương gia ác ma đó hô to gọi nhỏ ở trong mộng, nàng
đã bị đánh thức.
Trong giấc mộng, hắn gọi tên nàng. Giọng nói kia mang theo nóng nảy và bất an. Mỗi một lần hắn la lên lại làm đau triệt
lòng nàng. Tại sao không để cho nàng đi? Tại sao không để cho nàng rời
đi? Chẳng lẽ hắn quan tâm nàng? Chẳng lẽ hắn không thể rời bỏ nàng?
Lê Thải Nhi nhìn dáng vẻ Long Phụng Ngọc bị ác mộng hành hạ, thật có chút
không đành lòng. Nàng muốn gọi hắn tỉnh dậy, nhưng lại thấy không cam
lòng. Nhớ tới hành vi trong ngày thường của hắn, nàng lại thay đổi chủ
ý:” Ác ma, Lê Thải Nhi ta không có biện pháp với ngươi, để cho ngươi bị
ác mộng hành hạ, cũng coi như xả giận cho Lê Thải Nhi ta”.
Lê Thải Nhi nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
Nàng biết, tên Vương gia ác ma đó bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Nàng biết
hắn ngồi ở mép giường nhìn kĩ dung nhan của mình. Nàng cái gì cũng biết, chỉ là không muốn mở mắt đối diện với hắn! Cho nên khi hắn đã ra khỏi
phòng, nàng mới mở mắt ra. Nghĩ đến dáng vẻ hắn bị ác mộng hành hạ, môi
của nàng giương lên một nụ cười khó gặp.
Một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cửa lại bị mở ra.
Chẳng lẽ tên Vương gia ác ma kia đã trở lại? Dưới tinh thế cấp bách, Lê Thải
Nhi vội vàng nhắm hai mắt lại. Từ khe hở giữa hai mí mắt, nàng nhìn thấy hai người xa lạ bịt mặt. Không nhìn thấy mặt mũi của bọn họ, chỉ nhìn
thấy hai tròng mắt lạnh lùng. Trong đôi mắt xa lạ kia là sát khí lạnh
lẽo.
“ Nha đầu này còn đang ngủ. Như vậy cũng tốt, bớt đi khó khăn cho chúng ta”. Một người bịt mặt nói.
“ Ha ha,hàng đêm sanh ca, không mệt sao được? Ngủ say như chết, cũng bớt
đi chút thống khổ”. Trong giọng nói của một người bịt mặt khác lộ ra một tia nhạo báng.
“ Các ngươi muốn làm gì?” Lê Thải Nhi đột nhiên
mở mắt, nhìn thẳng hai người bịt mặt. Trong ánh mắt của nàng thoáng qua
một tia thất kinh.” Ta và các ngươi ngày thường không oán, hôm nay không thù. Muốn lấy tính mạng của ta thì cũng phải có một lí do chứ!”
“ Chúng ta chẳng qua chỉ phụng mệnh làm việc, không cần lí do gì. Cô
nương, không cần giãy giụa, giãy giụa cũng vô ích thôi!” Một người bịt
mặt đi tới, giơ kiếm trong tay lên.
Lê Thải Nhi giơ tay lên muốn
phản kháng, một cơn đau triệt tâm can truyền tới, Lê Thải Nhi “ A” một
tiếng, trong nháy mắt mất đi tri giác.
“ Thật là to gan, dám hành hung trong Ngọc vương phủ, các ngươi không muốn sống nữa rồi”. Một bóng đen từ cửa sổ bay vào trong phòng. Hơi nghiêng người chắn trước giường
Lê Thải Nhi.” Các ngươi vào thì dễ, nhưng e là ra thì không dễ như vậy
đâu”
Vu Thừa Phong vừa tới biệt viện của Long Phượng hiên liền nghe
thấy tiếng kêu thảm thiết của Lê Thải Nhi. Trong lòng hắn không nhịn
được khẩn trương, lòng đau như dao cắt! Chẳng lẽ nàng đã bị làm hại!
Hắn đưa tay kiểm tra hơi thở của Lê Thải Nhi, còn có một tia hơi thở. Một
trận gió mạnh đập vào mặt, một người bịt mặt đã nhào tới hắn. Một loạt
âm thanh kim loại chạm vào nhau qua đi,người bịt mặt kia ngã xuống dưới
chân Vu Thừa Phong. Một kiếm xuyên ngực, e rằng hắn không sống nổi.
“ Có thích khách, bắt thích khách!” Ngoài cửa vang lên tiếng hét của Lê ma ma. Có lẽ bà bị tiếng đánh nhau đánh thức!
Một người bịt mặt khác xoay người muốn chạy trốn lại bị bảo kiếm của Vu
Thừa Phong cản lại. Qua mấy chiêu, bảo kiếm của Vu Thưa Phong đã để ở cổ họng của hắn:” Nói, là ai phái các ngươi tới. Chỉ cần nguơi khai chi
tiết, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống”
Vu Thừa Phong đưa
tay bóp cằm người bịt mặt nhưng đã muộn. Trong miệng người bịt mặt chảy
ra một dòng máu. Vu Thừa Phong vừa nhìn, người bịt mặt đã khí tuyệt bỏ
mình. Hắn thở dài một tiếng, buông người bịt mặt ra, nhanh chóng đi tới
mép giường Lê Thải Nhi, muốn kiểm tra thương tích của nàng, nhưng thấy
cánh tay lộ ra ngoài của nàng thì lại lui xuống.
Mặc dù hăn lòng
như lửa đốt nhưng cũng không dám tiến lên nửa bước. Dù sao nữ nhân bị
thương này là Vương phi của Ngọc Vương gia, hắn có tư cách gì kiểm tra
thương thế của nàng!
“ Lê ma ma, mau tới đây, mau vào xem Vương
phi bị thương ở đâu?” giọng nói Vu Thừa Phong mang theo sự nóng này
không cách nào che giấu.
“ Vâng” Lê ma ma vội chạy vào, còn chưa đi tới mép giường, nhìn thấy trên giường đầy máu liền bắt đầu khóc lên.
Một loạt tiếng bước chân truyền tới, tiếp đó là một trận huyên náo.
“ Thích khách ở đâu? Thích khách ở đâu?” Một giọng nói quen thuộc vang
lên, Vu Thừa Phong vừa nghe liền biết thuộc hạ Phùng Loan của hắn đã
tới. Hắn vội vàng ra ngoài cửa, phân phó Phùng Loan:” Phùng Loan, thích
khách đã bị ta hạ gục. Ngươi mau phái người vào cung báo với Vương gia,
nói Ngọc Vương phi bị đâm, đang hôn mê. Ngoài ra đi tìm một thái ý tới
chữa thương cho Vương phi!”
“Dạ, Vu thị vệ!” Phùng Loan và tất cả thuộc hạ cùng lui xuống. Vu Thừa Phong đứng ở ngoài cửa, lo lắng đi tới đi lu