Lúc Long Phượng Ngọc
đi tới bên ngoài Kim Loan điện, Hoàng thượng vẫn chưa tới. Các đại thần
đã đến thì tụ tập ở ngoài điện nói chuyện, Vinh Bân cũng ở trong đó. Hắn nhìn thấy Long Phụng Ngọc, vội vàng chào đón hành lễ.
“ Ngọc
vương gia, chào buổi sáng!” Vinh Bân chắp tay, nói mấy lời khách sáo với Long Phụng Ngọc. Long Phụng Ngọc khẽ gật đầu một cái, lướt qua hắn đi
tới giữa quần thần. Các đại thần rối rít hành lễ với Long Phụng Ngọc,
hắn gật đầu đáp lại nhưng tâm hồn lại không ở chỗ này.
“ Ngọc
vương gia, Ngọc vương gia”. Phùng Loan thở hổn hển chạy tới, quỳ xuống
trước mặt Long Phụng Ngọc bẩm báo.” Vương gia, đại sự không ổn rồi”.
“ Phùng thị vệ, xảy ra chuyện gì?” Tâm Long Phụng Ngọc không nhịn được
trầm xuống. Trong phủ thật sự đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ cơn ác mộng đó
ứng nghiệm?
“Vương phi bị đâm, Vu thị vệ sai thuộc hạ tới báo cho Vương gia trước!” Lời của Phùng Loan vừa dứt, Vinh Bân liền tiếp lời:”
Vương phi bị đâm? Vật thích khách kia đâu? Có bắt được không?”
“
Hai thích khách bị Vu thị vệ hạ gục, Thi thể vẫn còn ở trong biệt viện”. Lời của Phùng Loan khiến cho Thừa tướng thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt Long Phụng Ngọc tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống đất. Vinh Bân kịp
thời đỡ được hắn, giả mù sa mưa hỏi:” Vương gia, ngài không sao chứ?”.
Long Phụng Ngọc lắc đầu một cái, khàn giọng hỏi Phùng Loan:” Phùng thị
vệ, hiện tại Vương phi sao rồi?”
“ Hình như bị thương, đang hôn
mê. Vu thị vệ đã phân phó thái y trong phủ tới chẩn bệnh, cũng không
biết bọn họ có chữa khỏi vết thương của Vương phi không!” Phùng Loan
không nói láo, bẩm báo lại chi tiết.
“ Vương gia, Vương phi bị
thương, hay là ngài trở về phủ đi! Nếu như Vạn tuế gia hỏi chuyện này,
cựu thần sẽ bẩm rõ với Thánh thượng”. Vinh Bân dáng vẻ lo nghĩ cho Vương phi, thúc giục Long Phụng Ngọc trở về phủ.
Long Phụng Ngọc đi
tới trước mặt Trần thái y, chắp tay nói:” Trần thái y, hiền thê bị
thương, phiền ngươi đi theo ta một chuyến!”
Trần thái y không
nói, chỉ chắp tay rồi cùng Long Phụng Ngọc lên xe ngựa. Dọc theo đường
đi, Long Phụng Ngọc vội vàng đánh xe ngựa, roi ngựa trong tay hắn, không ngừng đánh vào đùi ngựa. Con ngựa kia chạy nhanh như bay rồi nhưng Long Phụng Ngọc vẫn chê chậm.
Trong đầu hắn nhớ lại lời của Lê Thải
Nhi ở trong mộng: ” Là nghiệt không phải tình, tất cả đều là không. Vô
duyên bất tương phùng, vô ái bất chung thân”
Chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự là nghiệt trái? Chẳng lẽ, hết thảy đều là không? Chẳng lẽ duyên phận giữa bọn họ đã hết ư?
Long Phụng Ngọc buồn phiền hối hận, không ngừng trách cứ bản thân mình!
Tại sao gặp giấc mộng không tốt đó mà còn không đề cao cảnh giác? Tại sao
nghe thấy tiếng quạ kêu kia còn không đề phòng sớm một chút? Đã có dự
cảm mãnh liệt như vậy, tại sao không ở lại bên cạnh bảo vệ nàng?
Lòng Long Phụng Ngọc và Trần thái y nóng như lửa đốt, lúc chạy về biệt viện
của Long Phượng hiên, tiếng khóc của Lê ma ma và Yến Nhi liền truyền tới tai của hắn. Nghe tiếng khóc buồn rầu kia, Long Phụng Ngọc cảm thấy tim của hắn trầm xuống.
“ Vương gia, ngài đã về.” Vu Thừa Phong canh giữ ở ngoài cửa, nhìn thấy Long Phụng Ngọc liền quỳ xuống, tạ tội với
Long Phụng Ngọc:” Vương gia, ty chức đáng chết!”
“ Vu thị vệ, bình
thân đi!” Long Phụng Ngọc phất tay, cho Thừa Phong bình thân. Hắn không
trách cứ Thừa Phong bởi vì hắn biết Vu Thừa Phong đã làm hết sức.
Long Phụng Ngọc đi vào bên trong phòng ngủ, ánh mắt nhìn vào hai cỗ thi thể. Thích khách kia mặc y phục Mộ Dung quốc. Trước ngực một thích khách
tràn đầy máu tươi, vừa nhìn đã biết là một kiếm mất mạng. Một thích
khách khác, sắc mặt xanh đen, vừa nhìn đã biết là trúng độc chết! Ánh
mắt của hắn thu hồi lại từ chỗ hai thi thể, chuyển rời đến Lê Thải Nhi
đang nằm trên giường ngà voi. Lê Thải Nhi yên lặng nằm trên giường ngà
voi, trên mặt không có một chút huyết sắc. Lê ma ma và Yến Nhi ngồi ở
mép giường, không kìm được nước mắt. Một ngự y đang luống cuống tay chân băng bó vết thương cho Lê Thải Nhi.
“ Vương ngự y, Vương phi rốt cuộc bi thương ở đâu? Có nguy hiểm tới tính mạng không?” Long Phụng
Ngọc ngắm nhìn dung nhan xấu xí của Lê Thải Nhi, nhẹ nhàng hỏi Vương ngự y.
“ Khởi bẩm Vương gia, tính mạng của Vương phi không nguy
hiểm. Một kiếm của thích khách kia vừa hay bổ trúng hai ngón tay của
Vương phi. Hai ngón tay bị dính cùng một chỗ bị bảo kiếm tách ra, đương
nhiên sẽ vô cùng đau đớn. Vương phi sở dĩ hôn mê là vì đau liền tâm
này!” Vương ngự y giơ lên bàn tay bị băng bó của Lê Thải Nhi để cho Long Phụng Ngọc quan sát.” Nếu có thể nhân lúc Vương phi đang hôn mê, giải
phẫu nốt tay kia, bệnh cũ trời sinh của Vương phi sẽ khỏi hẳn! Như vậy,
nàng sẽ giống như những người khác! Trần thái y là người thành thạo giải phẫu! Có ông ấy ở đây, giải phẫu của Vương phi nhất định vô cùng thành
công!”
“ Vương thái y nói phải” Long Phụng Ngọc nghe lời của
Vương thái y, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. Hắn quay đầu
nhìn Trần thái y dò hỏi:” Trần thái y, ngươi có ý kiến gì?”
“
Vương gia, vi thần cũng đề nghị Vương phi giải phẫu! Vương phi bị thương đang hôn mê! Lúc này phẫu thuật sẽ giảm bớt rất nhiều thống khổ. Nếu
như ta cho nàng dùng thêm chút thuốc tê, đau đớn kia sẽ hạ xuống nhỏ
nhất”. Trần thái y nhìn hai ngón tay đã tách ra của Lê Thải Nhi, lại
nhìn chỗ ngón tay bị ghép lại với nhau, cũng muốn hết lòng làm giải phẫu cho nàng!
“ Trần thái y, vậy ngươi hãy làm giải phẫu cho nàng
đi!” Long Phụng Ngọc do dự trong chốc lát, quyết định làm theo ý kiến
của hai ngự y, tiến hành giải phẫu tách rời ngón tay cho Lê Thải Nhi.
Giải phẫu tách rời, làm ước chừng một canh giờ. Bây giờ hai bàn tay Lê Thải
Nhi đều bị vải trắng bao quanh. Nàng nằm trên giường, khuôn mặt tràn đầy thống khổ. Chân mà nhíu lại thật chặt, tạo thành một vết nhăn.
“ Thái y, phải mất bao lâu thì Vương phi mới tỉnh lại?” Lê ma ma không
nhịn được mở miệng hỏi. Mặc dù nàng đau lòng tiểu thư bị thương nhưng
lại cảm thấy vui vẻ vì tiểu thư có bàn tay của một người bình thường.
“ Đoán chừng phải mấy canh giờ nữa”. Trần thái y xem mắt của Lê Thải Nhi, rồi nhìn khí sắc của nàng, sau đó trả lời.
Long Phụng Ngọc nhìn hai thi thể trong phòng, không nhịn được nhíu mày một cái:” Người đâu, lôi bọn chúng ra ngoài đi”.
Thi thể của thích khách rất nhanh liền bị mang đi. Vết máu trên mặt đất cũng được tẩy rửa sạch sẽ.
“ Vu thị vệ, ngươi thấy thân phận và lai lịch của thích khách này ra sao?” Long Phụng Ngọc nhìn Vu Thừa Phong đăm chiêu hỏi.