Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 4: Chương 4: Xông Cung




Thị vệ nhìn Long Phụng Ngọc đi rất xa, mới lớn tiếng hô.

"Ngọc Vương gia, ngài không thể đi vào!" Thị vệ thủ lĩnh giả bộ, nhưng không có ra lệnh cho thuộc hạ đuổi theo."Tiểu Đổng, ngươi đi báo cho Lý công công, nói Ngọc Vương gia đã xông vào hoàng cung rồi."

Thuộc hạ Tiểu Đổng hô một tiếng dạ, bước nhanh chạy vào nội viện hoàng cung.

Giờ phút này, hoàng thượng Long Vũ Thiên đang ở Khôn Ninh cung cùng hoàng hậu đánh cờ. Vừa đánh cờ, vừa trò chuyện về hôn sự của Long Phụng Ngọc.

"Hoàng thượng, Ngọc nhi không thể so với Thần nhi. Nghe nói người để hắn phụng chỉ lập thất, cưới nha đầu tàn tật xấu xí Lê Thải Nhi, nhất định hắn sẽ làm náo loạn lên?" Hoàng hậu vừa đánh cờ, vừa sầu lo nói.

Thường nói, mẫu thân sẽ hiểu hài tử nhất. Long Phụng Ngọc tính khí bướng bỉnh, hoàng hậu rất rõ ràng. Hoàng Thái Tử Long Phụng Thần, không quả quyết, thiện lương có thừa, cương quyết chưa đủ. Con thứ Long Phụng Ngọc, thông minh quả quyết. Tính khí mặc dù nóng nảy, lại có tài cao, mưu lược.

"Ta đã phân phó thị vệ, không cho phép hắn vào cung kiến giá. Chỉ cần có thể kéo dài tới ngày tổ chức hôn sự kia, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn vào động phòng. Hắn tính khí lớn hơn nữa, cũng không thể kháng chỉ bất tuân?" Trong lòng hoàng thượng, cũng không an tâm. Cùng hoàng hậu đánh cờ, chỉ để cho tâm tình bình tĩnh một chút mà thôi.

"Hoàng thượng, người cảm thấy thị vệ có thể ngăn cản Ngọc nhi sao?" Lời hoàng hậu còn chưa dứt, ngoài cửa liền vang lên thanh âm của Long Phụng Ngọc."Phụ hoàng, mẫu hậu. Nhi thần Long Phụng Ngọc, tới thỉnh an người."

Hoàng thượng và hoàng hậu nhìn nhau, bất đắc dĩ cười nói "Hoàng hậu, hay để ta trốn đi. Hắn không tìm được ta, cũng không thể thay đổi điều gì."

"Phụ hoàng, mẫu hậu." Hoàng thượng còn chưa trốn, Long Phụng Ngọc đã đi vào. Hắn vừa tiến vào, Long Vũ Thiên cũng không thể trốn được nữa. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, cố tỏ ra uy nghiêm nói "Ngọc nhi, thị vệ hoàng cung không có truyền ý chỉ của trẫm sao?"

"Thị vệ có truyền. Là nhi thần không có lĩnh chỉ, tự tiện xông vào." Long Phụng Ngọc quỳ trên mặt đất, thành thật bẩm báo nói.

"Ngọc Vương gia, ngươi thật lớn mật. Ngươi tự tiện xông vào hoàng cung, có phải hay không không đem trẫm để trong mắt?" Hoàng thượng cố ý hung hăng vỗ bàn một cái, vẻ mặt tức giận nhìn nhi tử ngày ngày được bảo bọc tốt của bọn họ.

"Nhi thần không dám. Nhi thần xông vào hoàng cung, là bởi vì không muốn phụng chỉ lập thất." Long Phụng Ngọc chỉ nói, phụ hoàng là một con cọp giấy. Không nghĩ tới, con cọp giấy phát uy, thật đúng là rất dọa người. Sợ là sợ, nhưng cũng không thể nói nên ý gì!

"Hôn nhân đại sự, đương nhiên phải nghe lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối rồi. Chẳng lẽ nói, phụ hoàng thay ngươi thành hôn sao?" Long Vũ Thiên nhìn nhi tử có chút sợ, trong lòng không nhịn được bắt đầu cười trộm.

"Phụ hoàng vì giang sơn xã tắc, có thể hy sinh hạnh phúc của nhi thần. Nhưng nhi thần không muốn trở thành vật hy sinh của Long Vũ vương triều." Đến mức này rồi, sẽ phải căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của chính mình. Bằng không, hắn cũng sẽ giống như ca ca, thành vật hy sinh của cái giang sơn xã tắc này.

Nghe được nhi tử thẳng thắn nói, hoàng thượng không muốn tức giận cũng khó "Ngọc nhi, ngươi càng ngày càng càn rỡ. Chẳng lẽ phải đợi phụ hoàng chặt đầu ngươi, ngươi mới hài lòng hay sao? Cho dù phụ hoàng là vì giang sơn xã tắc, hy sinh hạnh phúc của ngươi, đây là sai sao? Ngươi là hoàng tử Long Vũ vương triều, không nên thay cha hoàng gánh vác sao? Là nhị hoàng tử Long Vũ vương triều, chẳng lẽ ngươi không có nghĩa vụ đưa cho con dân của ngươi một cuộc sống an cư lạc nghiệp hay sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.